Chương trước
Chương sau
Thời Hoài nằm trên giường ngơ ngẩn một hồi, hoàn hồn rồi cậu nằm nghiêng người cuộn tròn trên chăn. Ngu Trì Cảnh cười vỗ mông cậu, hỏi cậu: "Ấm ức?"

Thời Hoài kéo dài giọng: "Không phải... Chăn anh thơm quá, em nằm một lát."

"Vậy đêm nay em ngủ ở đây được không?"

Ngu Trì Cảnh ngồi sau cậu, một tay đỡ lấy đầu cậu, cúi người ghé vào tai cậu nói chuyện.

Thời Hoài chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn hắn, không ngờ hắn quá gần, cậu vừa quay lại đúng lúc cọ môi vào môi hắn.

"Làm gì?" – Ngu Trì Cảnh cười: "Hôn anh tức là đồng ý?"

Thời Hoài rụt ra sau nhưng bị tay Ngu Trì Cảnh chặn lại, cậu chỉ có thể giơ tay đẩy đẩy Ngu Trì Cảnh.

"Em không đồng ý."

"Chỉ ngủ ở đây một đêm thôi, anh sẽ không làm gì đâu."

Ngu Trì Cảnh nằm xuống, ôm lấy cậu từ phía sau, ngực hắn kề sát lưng cậu.

Nhiệt độ cơ thể Ngu Trì Cảnh hơi cao, Thời Hoài vô thức rụt lại gần hắn hơn, không muốn rời đi nguồn nhiệt này, cảm giác ấm áp dễ chịu khiến cậu thoải mái, lười biếng híp híp mắt.

Thời Hoài hơi mệt, tối qua cậu ngủ quá muộn.

Ngu Trì Cảnh vẫn còn hỏi: "Được không bé con? Anh sẽ không làm gì đâu. Anh chỉ muốn ngủ cùng em thôi, tối hôm qua không được ôm em ngủ, anh ngủ không ngon."

Thời Hoài ngáp một cái, khóe mắt nổi lên nước mắt sinh lí.

"Được rồi, nhưng mà anh phải nhắc em để em gọi điện cho ông nội. Bây giờ em buồn ngủ quá, muốn ngủ."

"Ừ, anh biết rồi, em ngủ đi."

Ngu Trì Cảnh xoay người cậu lại, cậu cũng thuận theo bò vào lòng Ngu Trì Cảnh, cọ cọ mấy cái, tìm một tư thế thoải mái mà ngủ.

Ngu Trì Cảnh cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng nhéo tai cậu.

"Ai bảo em xem mấy thứ không nên xem, tối qua ngủ muộn chứ gì, nếu không làm sao lại buồn ngủ thế này được."

Thời Hoài hơi quay mặt đi, biểu đạt sự bất mãn của mình.

Ngu Trì Cảnh cười nhéo sau cổ cậu, chớp chớp mắt, hắn cũng hơi mệt, nhưng sợ cứ nằm ngủ thế này dễ bị cảm lạnh, hắn phải ngồi dậy cởi áo khoác cho Thời Hoài.

"Bé con, đắp chăn đã, nếu không dễ bị cảm."

"... Ừm..."

Thời Hoài mềm nhũn người dựa vào vai hắn như người không xương, mặc hắn lăn lộn, còn lắc qua lắc lại theo động tác của hắn, mái tóc xù xù cọ vào cổ hắn, cũng cọ ngứa tim hắn.

Ngu Trì Cảnh cởi áo khoác cho cậu xong lập tức nhét cậu vào trong chăn, rồi cởi áo của mình, cũng chui vào chăn.

Thời Hoài nằm quay lưng về phía hắn, hắn vỗ mông Thời Hoài một cái, Thời Hoài lại ngoan ngoãn xoay người chui vào lòng hắn.

Ngu Trì Cảnh cười khen: "Em bé ngoan lắm."

——

Khi Ngu Trì Cảnh tỉnh lại, Thời Hoài vẫn đang ngủ, có lẽ là Ngu Trì Cảnh bọc cậu quá kĩ, thái dương cậu đã hơi đổ mồ hôi vì nóng, nhưng cậu vẫn ngủ rất say, hai má đỏ bừng, hắn duỗi tay chạm thử, nóng bỏng.

Tay Ngu Trì Cảnh hơi lạnh, mới chạm vào Thời Hoài đã ra sức duỗi cổ dán vào.

Hắn cười dùng mu bàn tay chạm lên mặt Thời Hoài, thuận tiện kéo chăn xuống thấp một chút. Chạm vào rồi hắn lại bắt đầu chơi mặt Thời Hoài, Thời Hoài đã mập hơn một chút, nhéo má rất thoải mái. Thời Hoài ngủ say, không cản hắn, mặc cho hắn chơi.

Chơi một hồi Ngu Trì Cảnh mới dừng tay, cầm điện thoại xem thông báo, đúng lúc Tạ Du nhắn tin hỏi có chơi game không, hắn trả lời được, động tác nhẹ nhàng ngồi dậy. Thời Hoài vẫn phát hiện, cậu mơ màng mở mắt ra, thấy hắn đeo tai nghe dựa vào đầu giường lập tức giãy dụa, bò cùng tay cùng chân vào lòng hắn, đầu ghé trên vai hắn.

"Cá con ôm..."

Ngu Trì Cảnh ngẩn người, tim bỗng mềm nhũn, vòng tay qua sau lưng cậu ôm lấy cậu, xoa nhẹ đầu cậu.

"Được được, ôm. Ôm bé con một cái. Ngoan, em ngủ tiếp đi, anh chơi với Tạ Du một ván."

"Ừ..."

Ngu Trì Cảnh đè Thời Hoài xuống người mình, vỗ nhẹ lưng cậu, đến khi cậu ngủ tiếp hắn mới tiếp tục cắm tai nghe vào, vừa mở điện thoại lên đã thấy Tạ Du mất kiên nhẫn thúc giục hắn rất nhiều lần.

"Đây."

Ngu Trì Cảnh mở game, chấp nhận lời mời của Tạ Du.

Tạ Du mở mic, nói chuyện luôn mồm, hắn lại không nói một lời làm Tạ Du càng thêm bực mình, mắng một câu: "Ngu Trì Cảnh có phải mày chết rồi không hả Ngu Trì Cảnh!"

Ngu Trì Cảnh bình tĩnh gửi gõ tin nhắn.

"Em ấy đang nằm dựa vào tao, tao sợ làm ồn đến em ấy."

Tạ Du trầm mặc một hồi, sau đó lập tức tắt mic, sau đó nữa không thấy nói thêm một câu nào. Hết trận Tạ Du out, Ngu Trì Cảnh cũng out, điện thoại trên tủ đầu giường của Thời Hoài vang lên một tiếng.

Ngu Trì Cảnh cười, duỗi tay lấy điện thoại mở ra, quả nhiên là Tạ Du nhắn tin đến.

[Bảo bạn trai Ngu Trì Cảnh của cậu bớt khoe khoang đi, phiền muốn chết.]

Ngu Trì Cảnh lại bình tĩnh trả lời.

[Em ấy chưa tỉnh, điện thoại ở chỗ tao.]

Tạ Du bên kia muốn nổ tung ngay tại chỗ, gửi mấy tin nhắn thoại đến mắng Ngu Trì Cảnh là cái thứ ghê gớm làm chuyện không phải của con người. Ngu Trì Cảnh cười nghe hết, không trả lời, hắn ôm Thời Hoài rúc đầu vào vai Thời Hoài, hít sâu một hơi, có một mùi thơm rất rất nhạt của cơ thể.

Hắn không nhịn được hôn một cái, hôn một cái rồi lại không nhịn được cắn một miếng, cắn một miếng lại không nhịn được cắn thêm miếng thứ hai, thứ ba, thứ tư.

Cuối cùng Thời Hoài bị hắn lăn lộn tỉnh giấc, hờn dỗi muốn xuống khỏi người hắn lại bị hắn bóp đùi không động đậy được, cậu rất không vui hỏi hắn muốn làm gì.

"Chỉ muốn hôn em thôi."

Thời Hoài trừng hắn một cái không có sức lực nào, giơ tay dụi mắt, cũng may ngủ đủ lâu rồi, cậu không muốn ngủ tiếp, quay đầu muốn tìm điện thoại lại bị Ngu Trì Cảnh bóp mặt hôn mạnh một hồi, hôn đến khi cậu không thở nổi nữa mới buông ra.

Cậu không biết dáng vẻ mơ màng mới tỉnh ngủ của mình đáng yêu đến mức nào, Ngu Trì Cảnh thật sự không nhịn được, vừa rồi Thời Hoài còn lườm hắn một cái, suýt nữa làm hắn cứng.

"Muộn quá, hóa ra em ngủ lâu thế rồi."

Thời Hoài nhìn nhìn giờ trên điện thoại, mở wechat, "A" một tiếng, hỏi: "Anh trả lời tin nhắn cho em à?"

"Ừ."

Thời Hoài cười hai tiếng: "Anh lại chọc cho Tạ Du không vui?"

"Nó xấu tính."

Thời Hoài không để ý đến hắn, gọi điện cho ông nội.

"Alo, ông nội." – Điện thoại vừa kết nối, Thời Hoài lập tức mặt đầy ý cười giống hệt như một đứa trẻ: "Hôm nay cháu ngủ lại nhà bạn nha, được không ông?"

"Ừa, đúng ạ. Được ạ. Dạ dạ."

Thời Hoài nói chuyện với ông hồi lâu, toàn bộ cuộc nói chuyện đều trong trạng thái cất cao âm cuối như đang làm nũng, đáng yêu vô cùng. Ngu Trì Cảnh có thể nhìn ra cậu rất yêu ông của mình, nói chuyện rất nhẹ, dù ông nội nói gì cậu cũng đều phải đáp lại một tiếng.

"Dạ, cháu cúp máy nha ông, ông nhớ ăn cơm tối đấy! Bái bai."

Ngu Trì Cảnh thấy Thời Hoài tắt máy lại ôm người ta vào lòng.

"Nói xong rồi?"

"Ừa! Ông nội đồng ý rồi."

Ngu Trì Cảnh cười bóp mặt cậu, cúi đầu đến rất gần cậu.

"Sao em nói chuyện với ông toàn làm nũng, cũng nói chuyện với anh như thế được không?"

Thời Hoài giơ tay che mặt hắn, lắc đầu: "Em không làm nũng."

"Em bé làm nũng đáng yêu lắm."

Ngu Trì Cảnh lấy tay cậu ra, hôn cậu một cái.

"Bình thường em không nói chuyện với anh như thế."

"Anh... thích à?"

"Ừ, rất thích."

Thời Hoài chớp chớp mắt, nói: "Chúng ta yêu nhau lâu thêm một chút, em sẽ nói chuyện với anh như vậy."

"Vì sao? Ngoài ông nội ra, em cũng nói với người khác bằng giọng đấy?"

"Không có, bởi vì ông nội lúc nào cũng ở bên em, nên em mới nói như thế."

"Được, vậy anh cũng sẽ luôn luôn ở bên bé con."

"Được."

Ngu Trì Cảnh lại ôm Thời Hoài hôn một hồi, Lâm Nhã đột nhiên ở bên ngoài gõ cửa, Thời Hoài sợ tới mức chui vào trong lòng ngực hắn, đỏ mặt không dám ngẩng đầu.

"Ăn cơm thôi, Tiểu Cảnh, đưa A Thời xuống lầu ăn cơm."

Ngu Trì Cảnh chưa đã thèm liếm liếm khóe miệng, giọng điệu bình tĩnh đáp lại: "Vâng, xuống đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.