Nhìn cánh cửa bị Ngu Trì Cảnh khóa lại, Thời Hoài liếm liếm khóe miệng theo bản năng, cậu cảm thấy không thể để mọi chuyện cứ như thế được, sau một hồi nghiêm túc tự hỏi, ngay khi cậu vừa mở miệng nói được một chữ đã bị Ngu Trì Cảnh chặn lại.
"Cá... Ưm..."
Ngu Trì Cảnh chỉ nhìn vẻ mặt của cậu cũng đủ biết cậu muốn nói gì, cho nên hắn quyết định hôn cho cậu ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút, rồi để cậu chủ động hôn lại mình.
Nhưng lần này ý chí của Thời Hoài rất kiên định, vừa được buông lỏng ra đã mất sức ghé vào vai hắn thở dốc, nhưng cậu vẫn cố chấp muốn nói cho hết lời.
"Cá con, chúng ta không thể... không thể gặp chuyện gì cũng giải quyết bằng cách này... anh biết không.... Chúng ta có thể đổi cách khác."
Ngu Trì Cảnh nhướn mày.
"Đổi cách khác?'
Thời Hoài ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu thật mạnh.
Tầm mắt hắn chuyển đến cần cổ trắng ngần của Thời Hoài, cười đồng ý: "Được thôi, vậy đổi cách khác."
Khuôn mặt Thời Hoài vừa hiện lên nụ cười thả lỏng, ngay giây sau đã giật mình mất sắc. Ngu Trì Cảnh dùng hổ khẩu nắm lấy cằm cậu ép cậu ngẩng đầu, sau đó hắn cúi đầu hôn lên cổ cậu, mổ nhẹ vài cái rồi mới dùng răng cắn cắn cổ cậu.
Thời Hoài sao chịu nổi kích thích như vậy, hai chân mềm nhũn nhưng lại không thể không gắng sức nhón chân để giảm bớt đau đớn do bị Ngu Trì Cảnh cắn.
"Đau... Cá con, em đau..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-lanh-lanh/3593383/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.