Ngu Trì Cảnh ngây ngẩn cả người.
Tầm mắt vẫn đang chạm nhau, hắn nhìn thấy trong mắt Thời Hoài có tình yêu, có đau lòng, có từ bi, nhìn thấy sự đồng cam cộng khổ cường đại.
Rõ ràng hắn chưa từng nói hắn đau, chưa từng nói hắn máu lạnh có phải trời sinh hay không.
Nhưng Thời Hoài hỏi hắn có phải hắn đau không, có phải cái đau đã khiến hắn trở nên máu lạnh không.
Thời Hoài cảm nhận được cảm tình hắn chôn giấu ở nơi sâu nhất.
Đó là nơi hắn cho rằng, là nguyên nhân của mọi đau đớn khổ sở.
Thời Hoài duỗi tay sờ sờ đầu hắn, nhẹ giọng nói: "Lần sau có thời gian nói cho em một chút đi cá con, em muốn biết."
Ngu Trì Cảnh ngây ngốc gật đầu: "...Ừ."
"Còn nữa, xin lỗi Tạ Du đi, cậu ấy đang đợi anh."
Thời Hoài nắm lại tay hắn, sau đó dán mặt lên mu bàn tay hắn.
"Đi đi, có lẽ cậu ấy đã đợi anh lâu lắm rồi."
"Được, kết thúc trận đấu, anh sẽ đi."
Nửa trận sau, trạng thái của Ngu Trì Cảnh khá hơn rất nhiều. Đội bên kia vẫn luôn bị đội hắn áp chế, rất nhanh đã kéo được khoảng cách lớn, trong một phút cuối cùng, Ngu Trì Cảnh tặng đội đối thủ một điểm.
Dưới cái nhìn của toàn trường, trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn ném ngược bóng về rổ đội mình.
Thính phòng vỗ tay ầm ầm cùng tiếng cười, Ngu Trì Cảnh đúng là thích làm theo ý mình, ném quả cuối cùng xong lập tức chạy về phía Thời Hoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-lanh-lanh/3593380/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.