Suy nghĩ đó bị Ngu Trì Cảnh dập tắt.
Khi Thời Hoài mặc sơ mi trắng đứng trên sân khấu nhận giải, hắn chủ động dập tắt nó.
Thời Hoài rất gầy, gió thổi áo sơ mi của cậu hơi phồng lên như đang bọc một tầng mây. Hiệu trưởng trao giấy chứng nhận cho cậu, cậu sợ hãi nhận lấy, nhìn khẩu hình có vẻ như đang nói cảm ơn.
Đến lúc này Ngu Trì Cảnh mới biết là cậu thi cấp thành phố, chẳng trách mất tận một tuần mới có kết quả.
Thời Hoài được giải nhất.
Cậu cười cười, tầm mắt nhìn theo hiệu trưởng rồi cúi đầu không dám ngẩng lên, ngón tay nắm chặt tờ giấy chứng nhận.
Quả nhiên, khi ở bên cạnh Ngu Trì Cảnh Thời Hoài mới có thể vừa đáng yêu vừa dũng cảm.
Ánh mắt Ngu Trì Cảnh sáng quắc chờ đợi Thời Hoài nhìn sang bên mình.
Thời Hoài nhìn thấy hắn, hắn nhanh tay chỉ chỉ miệng mình.
Sau đó hắn nói không phát ra tiếng, anh ở đây.
Trong nháy mắt Thời Hoài cười rộ lên.
Ngu Trì Cảnh cũng cười, bé con giỏi quá.
"Chúc ta cùng chúc mừng bạn Thời Hoài lớp 12-3, trong cuộc thi này bạn đã đạt kết quả xuất sắc giành được giải nhất."
Tiếng vỗ tay như sấm, Ngu Trì Cảnh híp mắt, tầm mắt Thời Hoài nhìn một vòng xung quanh trong một giây ngắn ngủi.
Hắn nghĩ, không cần giấu nữa, Thời Hoài nên được đứng trước mặt người khác, được người khác nhìn ngắm, vừa xinh đẹp vừa tốt đẹp, vừa đáng yêu vừa kiêu ngạo.
Sau đó sở hữu ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-lanh-lanh/3593379/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.