Giờ nghỉ trưa, Ngu Trì Cảnh định ra ngoài, bạn hắn hẹn đi uống rượu. Hắn nhìn thoáng qua Thời Hoài, muốn đợi Thời Hoài ngủ rồi mới đi, ai ngờ Thời Hoài cứ ngồi làm bài tập, có vẻ không định ngủ trưa.
Hắn nhíu mày, gõ gõ bàn Thời Hoài.
"Ngủ."
Thời Hoài quay đầu nhìn hắn, lắc đầu nói buổi trưa không ngủ được. Hắn cường ngạnh lặp lại một lần: "Ngủ."
Thời Hoài lại rụt thành một cục, cúi đầu không nhìn hắn, hai tay cầm chặt sách, hắn vươn tay đi cướp, Thời Hoài lại càng cầm chặt hơn, nhưng sức Thời Hoài không đọ lại hắn, hắn hơi nắm gáy sách kéo ra ngoài, không chỉ sách bị rút ra, cả Thời Hoài cũng bị nghiêng về phía hắn.
"Ngủ."
Ngu Trì Cảnh đặt tay ra sau ghế Thời Hoài vây cậu trong tầm tay mình. Thời Hoài giương mắt nhìn hắn, đáy mắt lại hồng, cậu cạy mạnh tay mình.
Ngu Trì Cảnh chú ý đến động tác của cậu, tóm lấy cổ tay cậu kéo về phía mình.
"Cậu làm gì đấy?"
Thời Hoài quay mặt đi không nhìn hắn, hắn ý thức được mình lại làm sai, chỉ có thể thò lại gần nhẹ giọng hỏi: "Vì sao không ngủ?"
Thời Hoài không nói gì, tay lại run lên. Ngu Trì Cảnh đột nhiên đoán được, lại hỏi: "Bọn họ làm gì trong lúc cậu ngủ à?"
Thời Hoài vẫn không nói lời nào, hắn xoa xoa tay Thời Hoài, gọi tên Thời Hoài. Ngón tay Thời Hoài hơi nắm lại.
"Lúc tớ ngủ, bọn họ sẽ giật ghế tớ ra, hoặc là..."
Mấy chữ cuối cùng cậu nói rất gian nan.
"... Hoặc là bàn."
Bàn tay đang nắm cổ tay cậu đột nhiên siết chặt.
Ngu Trì Cảnh bỗng phát hiện máu điên trong người mình rất dễ bùng lên, giống như lúc trước hắn muốn giết chết ả đàn bà Ngu Trung đưa về nhà, còn bây giờ, hắn muốn giết từng kẻ đã làm tổn thương Thời Hoài.
Mà trong số những người này có thể cũng bao gồm cả hắn.
Thời Hoài quay đầu lại nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Không ngủ được không?"
Hắn thu hồi lệ khí, suy nghĩ một chút, nói: "Ngủ đi, tôi ngồi bên cạnh cậu, cậu đặt tay lên tay tôi, được không?"
Ngu Trì Cảnh lặp lại: "Như thế được không?"
Cuối cùng Thời Hoài cũng gật đầu: "Được."
Nói xong cậu ngoan ngoãn nằm sấp xuống, gối đầu lên cánh tay trái, hai mắt nhìn chằm chằm Ngu Trì Cảnh, tay phải sợ hãi dò về phía hắn, Ngu Trì Cảnh đột nhiên cười. Hắn rất ít khi cười, lần này là cười thật lòng.
Hóa ra lại có người đáng yêu như thế.
Hắn vươn tay ra đặt trong tầm tay Thời Hoài, nhìn Thời Hoài chậm rãi đặt tay lên mu bàn tay mình nắm tròn nho nhỏ, hắn nói ngủ đi, Thời Hoài nghe lời nhắm mắt lại.
Thời Hoài ngủ rất không có cảm giác an toàn, thỉnh thoảng sẽ hơi giật mình run rẩy. Ngu Trì Cảnh nhìn hai bàn tay chồng lên nhau, tâm tư rối loạn, hắn đột ngột lật tay lại, giống như lúc bôi thuốc, lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay Thời Hoài, hắn hơi mở tay ra, năm ngón tay của Thời Hoài đan vào kẽ ngón tay hắn, hắn nắm tay lại. Mười ngón tay nắm chặt lấy nhau.
Thời Hoài cũng bất giác ngủ yên.
Hắn cứ như vậy, ti tiện hấp thụ một chút thứ mà hắn muốn.
——
Ngu Trì Cảnh dần phát hiện, những kẻ kia đã làm tổn thương Thời Hoài quá nhiều, vết thương trên người Thời Hoài vừa nhiều vừa thâm, hắn muốn tìm một đám trả thủ, tìm cách chữa trị.
Mà kết quả chữa trị, là tốt hay xấu, hắn không biết.
Thời Hoài đã tan vỡ.
Giống như bây giờ, Ngu Trì Cảnh nói: "Vì sao không uống nước, gần một ngày cậu không uống nước rồi."
Thời Hoài đã quen dùng sự im lặng để trả lời hắn, hắn cũng chỉ có thể im lặng cầm cốc của Thời Hoài, trong cốc có nước, hắn mở nắp, đưa cho Thời Hoài.
Thời Hoài run rẩy, sợ hãi rụt về sau như thể rất ghét cái cốc đó.
"Bẩn lắm, bẩn, tớ không muốn uống, tớ không muốn. Tớ không muốn... Bẩn lắm..." – Thời Hoài không ngừng lặp lại, Ngu Trì Cảnh nhíu chặt mày, hắn nhìn thoáng qua trong cốc, không có gì khác cả, chỉ có nước sạch. Nhưng hắn vẫn đóng nắp cốc lại, cầm cốc của mình, mở nắp ra: "Của tôi sạch, cậu nhìn đi."
Hắn đặt cốc nước gần Thời Hoài để Thời Hoài nhìn, sau đó ngẩng đầu uống trước một ngụm, rồi mới đưa cho Thời Hoài.
Hắn dỗ cậu: "Cậu thấy chưa, tôi đã uống rồi, không sao cả. Cậu tin tôi, nước sạch, không có gì trong nước, cậu cũng uống một chút được không?"
Dưới tình huống như vậy, hắn không còn tâm trạng giữ khoảng cách gì cả, hắn chỉ muốn Thời Hoài mau chóng uống nước.
Hai mắt Thời Hoài ướt át nhìn hắn.
Hắn lại uống một ngụm.
"Thấy chưa, tôi uống rồi, cậu cũng uống đi, có thể không, được không?"
Ngu Trì Cảnh rất hay hỏi hai lần, có thể không, được không.
Thời Hoài chậm rãi cầm cốc, uống một ngụm nhỏ, Ngu Trì Cảnh tiến đến đỡ lấy đáy cốc không cho cậu đặt xuống.
"Uống thêm ngụm nữa được không?"
Thời Hoài lại uống thêm một ngụm.
Cuối cùng Thời Hoài bị dụ uống cả nửa cốc nước, Ngu Trì Cảnh mới buông tay nhận lại cốc, cất cốc của Thời Hoài vào ngăn bàn mình, rồi hỏi: "Sau này chúng ta dùng chung một cốc, tôi uống một ngụm cậu uống một ngụm, được không?"
Thời Hoài dùng mu bàn tay lau vệt nước bên khóe môi, nhỏ giọng đáp: "Được."
Cậu buông tay, Ngu Trì Cảnh lại nắm cổ tay cậu kéo qua, dùng khăn giấy lau vết nước trên mu bàn tay cậu.
Ngu Trì Cảnh cúi đầu, tóc mái ngắn che đậy một phần trán hắn, tầm mắt hướng xuống dưới, chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài, ngũ quan của Ngu Trì Cảnh rất đẹp, giống như điêu khắc mà ra, là kiểu điêu khắc bằng đao, rất sắc bén.
Thời Hoài nhìn vài lần rồi vội thu hồi tầm mắt, ngón tay vô thức cuộn tròn lại.
Ngu Trì Cảnh giống như đang cười, hắn dùng ngón trỏ xoa xoa đốt ngón tay đang cuộn lại của cậu, sau đó buông tay cậu ra, nhìn cậu xấu hổ thu tay về.
Ngón tay Thời Hoài đang nóng lên.
——
Ngu Trì Cảnh và Thời Hoài cùng về ký túc xá, trên đường đi hắn dặn Thời Hoài rửa mặt xong sang phòng 401 tìm mình, bôi thuốc.
Thời Hoài có vẻ muốn từ chối, nhưng cậu chớp chớp mắt lại đồng ý.
Ngu Trì Cảnh nhập học trong kỳ nên không ở chung phòng với bạn cùng lớp, ba bạn cùng phòng của hắn đều là học sinh học lại, đều lớn hơn hắn một hai tuổi, tâm trí tương đối trưởng thành, tính cách không tồi, đều khá hòa đồng.
Hứa Hoàng là nhị ca, tính cách yên tĩnh, rất hiền, ngày nào cũng cầm quyển sách. Trần Chấn Thao tam ca, Đào Viễn tứ ca, nói nhiều, ngày nào cũng nói không ngừng, thích nhiều chuyện, suốt ngày gọi hắn là anh Ngu, Ngu đại ca.
Không sai, ở trong ký túc xá này hắn nhỏ tuổi nhất, hắn là đại ca.
Lý do đương nhiên là nhở thanh danh bên ngoài của hắn rồi.
Ngu Trì Cảnh ở ký túc xá không thích nói chuyện, thực ra chẳng có lúc nào hắn thích nói chuyện cả, hắn không thích nói với người khác, bây giờ chỉ có duy nhất Thời Hoài là ngoại lệ thôi
Hắn vừa vào phòng đã nghe "Ui, đại ca Ngu về rồi hả", sau đó là hai người ồn ào huyên náo kể drama cho hắn.
Người trong trường quả nhiên rất nhiều chuyện, Ngu Trì Cảnh cũng có thể coi là người gây sự chú ý trong trường, mới được một ngày thôi mà chuyện hắn và Thời Hoài yêu nhau đã lan truyền khắp trường.
Đúng như mong muốn của hắn.
Đương nhiên cũng có kẻ ác ý chửi bới Thời Hoài, nói Thời Hoài trời sinh đê tiện thích dụ dỗ người khác.
Ngu Trì Cảnh đau đầu xoa huyệt thái dương, đè nén suy nghĩ muốn giết người trong lòng mình xuống.
"Chậc, giờ này rồi ai còn gõ cửa, xem xem có phải chị dâu bọn mình đến không nào."
Đào Viễn nói xong hưng phấn chạy ra mở của, mắt thường cũng có thể nhận ra anh hơi khựng lại, một lát sau mới cười gượng hai tiếng: "Ha ha, nói đến là đến thật ha chị dâu."
Anh quay đầu lại, gằn từng chữ với Ngu Trì Cảnh.
"** má, anh Ngu, con mẹ nó chứ chị dâu này quá là đẹp."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]