Cơ hồ từ khi con bướmđó bay đi, em đã không còn là Thiên Trần trong kí ức tôi. Hoặc là Thiên Trầntrong kí ức chỉ thuộc về tôi, còn em không thuộc về tôi nữa.
Một đoàn dài những chiếc xe Mescedes đen bóng từ từlướt qua trước mặt tôi, bó hoa tươi và những quả bóng màu trên xe đâm vào lòngtôi. Ánh nắng sớm, mới hơn chín giờ đã mang cái nóng chói chang của mùa hè làmtôi nhức mắt.
Tôi muốn tin, chính ánh nắng gay gắt nhất mùa hè chứkhông phải nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi.
Khi chiếc xe đi đầu lướt qua, từ xa tôi chỉ có thểnhìn thấy một góc tấm voăn trắng, chiếc xe đen bóng càng làm nó thêm nổi bật,như cánh bướm trắng bay trong gió, không nén được tôi gọi một câu, “TrầnTrần…”, đó là giọng của tôi ư? Khàn đặc như của một khách bộ hành đi trên samạc quá lâu, khô chát không còn hơi nước, trầm như tiếng sấm từ xa lắc vọng về.Vừa thốt lên, chưa kịp vang hai mét đã tắt ngấm.
Tôi không còn đủ sức gọi to hơn. Đó là người tôi yêutại sao tôi cam chịu, tại sao tôi không giành lấy! Chân đã nhanh hơn đầu, sảimột bước dài. Tôi như chiếc đinh, chôn chặt nơi góc phố, không cất nổi bước thứhai.
Nỗi khổ của em, tôi đương nhiên hiểu! Em có một ngườibố là vị giáo sư nho nhã khả kính, một người mẹ sắc sảo lạnh lùng, còn tôi cóbố mẹ và ông cậu nghỉ hưu sớm cùng một căn nhà chật chội.
Tôi có thể không chơi bài, có thể phấn đấu sự nghiệpriêng, nhưng tôi lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/2002979/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.