Chẳng phải một bài thơnổi tiếng[1] đã viết, khoảngcách xa nhất trên thế giới này chính là tôi ở ngay trước mặt em, nhưng em khôngbiết tôi yêu em.
[1]Bài thơ Khoảng cách xa nhất thế giới của Tago.
Đến thành phố A tham dự hội chợ nhà ở theo lời mời củatổng giám đốc tập đoàn Gia Lâm, sự thay đổi của thành phố này khiến tôi khôngkhỏi ngỡ ngàng. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, nơi đây hoàn toàn không còn lànhững ngôi nhà gạch đỏ kiểu cũ, hoặc dạng nhà hộp xanh xanh, xám xám. Thành phốnhư rừng trúc sau mưa, những tòa nhà cao tầng hiện đại như nấm mùa xuân, saumột đêm bật đất mọc lên tua tủa.
Ví dụ như tòa nhà trung tâm hội chợ. Nhìn bên ngoàigiống hình một con tằm, những kết cấu thép rộng hình vòm, mái trong suốt, phòngđa năng trong suốt rộng thênh thang. Tôi đi vào trong. Thấy khách chen nhau đếnxem nhà, đối với người kinh doanh bất động sản, nhìn cảnh tượng đó lòng đươngnhiên khấp khởi. Bởi thị trường là mạng sống!
Ở thành phố này, bất động sản đang trong thời kì đầu,phát triển rất nhanh, giới khai thác hoan hỉ, khu nào cũng chật khách đến xem,đến nghe tư vấn và kí hợp đồng mua nhà. Tôi nhìn thấy ở phòng lớn đang có diễnđàn, liền đi vào, muốn nghe quan điểm của các chuyên gia, học giả và các doanhnghiệp trong giới.
Trong phòng, ngoài những người đang phát biểu, chỉ cómấy phóng viên qua lại, tôi ngồi phía trên, vừa may nghe được đoạn đối thoạirất thú vị của đám phóng viên trẻ.
Giọng em rất to, tràn đầy nhiệt huyết của một ngườitrẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/2002973/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.