Mỗi ngày Đồng Tư Thànhmở cửa nhìn thấy cô, mắt anh sáng bừng rạng rỡ, suốt cả ngày tâm trạng rất tốt.Nghiêu Vũ rất vui, mong cho ánh sáng đó ở lại lâu hơn nữa trong mắt anh.
Tiêu Dương lái xe đến đón Nghiêu Vũ, anh khôngnói gì, phóng thẳng đến căn hộ Đồng Tư Thành mới mua. “Anh ấy mới về, xem ratinh thần vẫn tốt”.
“Anh biết từ khi nào?”.
Tiêu Dương trầm ngâm một lát, trả lời: “Từ mùa đôngnăm ngoái, anh ấy đã thôi uống rượu, Tư Thành rất thích rượu, em cũng biết. Lầnnày, anh ấy đến một bệnh viện ở Bắc Kinh, xem có cần phải phẫu thuật, trước khiđi anh ấy nhờ anh chuyển cho em toàn bộ giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản”.
Mắt Nghiêu Vũ đỏ hoe. Cô ngẩng đầu nhìn lên căn hộ,bỗng nói: “Tiêu Dương, hôm nay không đến nữa. Anh đừng để Tư Thành biết em đãbiết chuyện, được không? Tiện thể mong anh giúp em một việc....”.
Nghiêu Vũ về nhà, lầm lũi không nói, biểu hiện của côgiống hệt lúc mắc chứng tự kỉ thời trung học, khiến bố mẹ cô rất lo lắng:“Nghiêu Nghiêu, con đến thành phố B, đã xảy ra chuyện gì?”.
Trước mặt bố mẹ, những người yêu thương nhất, NghiêuVũ buồn vô hạn, nhưng không khóc, chỉ đỏ mắt, nói với bố mẹ quyết định củamình.
“Nghiêu Nghiêu, mẹ nghĩ, con nên bàn bạc với DựcTrung, dù sao người con yêu vẫn là cậu ấy…”.
Nghiêu Vũ bỗng hét lên: “Anh ấy vứt con lại, bỏ đirồi…mẹ!”. Cô bật khóc.
Bố mẹ cô hoảng hốt. Mẹ ôm cô, mắt cũng đỏ hoe, bốNghiêu Vũ thở dài, ra phòng khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/2002961/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.