Mùa đông năm đó, trênđường phố đông người, một cô gái trẻ mặt xanh xao, chạy với bước chân nhanh nhấttrong đời. Nhanh đến mức đem trọn mối tình đầu, trọn nỗi đắm say và mọi lời hứahẹn trong bảy năm, quẳng lại rất xa phía sau.
“Thiên Trần, chưa về à?”. Cô bạn đồng nghiệp hỏi mộtcâu rồi đi. Tiếng giày cao gót rít trên hành lang xa dần.
Hôm nay tựa như có mưa tuyết, trời âm u mây xám, ThiênTrần đứng dậy đến bên cửa sổ. Từ tầng hai mươi nhìn xuống, dòng người bên dướinhư đàn kiến đông đặc chen chúc ở ngã tư, đèn xanh vừa lóe, cả đàn đen kịt rùngrùng tràn lên.
Rõ ràng là đường phố ồn ào trong giờ cao điểm tan tầm,vậy mà ở đây tuyệt nhiên không nghe thấy một tiếng động. Giống như một cảnhphim câm, chỉ có thể hiểu ý nhân vật qua động tác. Thiên Trần nhìn quanh, cănphòng rộng thênh thang, chỉ có một mình cô. Đèn trên trần trắng nhợt tỏa xuống,có tiếng khép cửa phía xa vọng lại. Sau những tiếng chân bước vội, tất cả chìmtrong yên lặng.
Cô nhìn chiếc điện thoại trước mặt rất lâu, đắn đo rồilại đắn đo.
Trời tối dần, đường phố phía dưới đã lên đèn, mặt đấtẩm ướt, phản chiếu ánh đèn loang loáng. Dòng người thưa dần, xe hơi phóng vunvút trước mắt. Thời tiết thế này ai cũng vội trở về căn nhà riêng ấm áp...
Nhà muốn ấm, phải đóng chặt cửa sổ, ngăn gió lạnh lùavào. Nhưng Tiêu Dương giống như luồng khí lạnh từ Siberi tràn đến, bị bố mẹ côngăn lại ngoài cửa, mà luồng gió lạnh đương nhiên không thể làm căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/2002943/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.