Đỗ Lối chòng chọc nhìncô, “Cuối cùng tôi đã biết vì sao tôi ghét cậu, tôi ghét nhất kiểu người chiếmđoạt mọi thứ, nhưng lại tỏ ra không màng bất cứ thứ gì như cậu. Cậu quá tham,Nghiêu Vũ, cậu luôn tỏ ra khinh khỉnh bất cần, coi thường mọi tiền tài, quyềnlực!”.
Nghiêu Vũ ở lại thành phố B thêm một ngày, trở về nhà,người mệt bã, nằm ẹp trên giường, nhưng miệng cười tươi rói.
“Tiểu Vũ, về rồi à? Ăn cơm chưa?”. Lập tức có điệnthoại của Hứa Dực Trung.
Giọng Nghiêu Vũ uể oải: “Em mệt chết được, còn cơmnước gì!”.
“Tay nghề của anh rất cừ”.
“Có thể phục vụ tại nhà không?”.
“Ha ha, năm trăm đồng!”.
“Đắt thế, giảm đi”.
“Không thể!”.
“Vậy không cần”.
“Mở cửa nhanh, hàng đã mang đi không được trả lại”.
Nghiêu Vũ không tin, vội chạy ra mở. Hứa Dực Trung tayxách túi lớn túi nhỏ, đang nói vào camera chuông cửa. Anh mỉm cười: “Phục vụtại nhà”.
Nghiêu Vũ trố mắt nhìn anh: “Anh không thấy phiền à?”.
Hứa Dực Trung cúi hôn cô, rồi đi vào phòng bếp: “Ăn ởđây thật dễ chịu. Ăn cơm hàng mãi phát ngấy rồi”.
“Nếu anh nấu không ngon là em ra ngoài ăn đấy!”.
“Yên tâm, anh biết nấu ăn từ nhỏ, ở đây em chẳngcó thứ gì, anh đã mua cho em một ít, tiện thể làm hai món. Nhớ đấy, năm trămđồng, miễn phí công nấu ăn”.
“Được rồi, anh còn nợ em chín trăm chín, cộng một đồngtiền lãi, vậy là anh chỉ còn nợ em năm trăm!”. Nghiêu Vũ cười phá lên: “Cho anhmột giờ để làm bữa!”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/2002942/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.