Cách mấy mét, cô cũngnghe thấy tiếng cười của Hứa Dực Trung. Đầu anh hơi ngẩng, các đường nét tuấntú ngời ngời, ánh đèn màu chiếu trên khuôn mặt tươi rói. Tim Đỗ Lối khẽ nảylên, nụ cười của anh, vẻ vô tư con trẻ của anh cuốn hút như tia nắng ngày đông.Lúc này, cô thật sự nghe thấy tiếng tim mình lay động.
Mồng bốn Tết, Hứa Dực Trung lái xe đến thành phố quêĐỗ Lối. Lúc đó thành phố đã lên đèn sáng rực, đây chỉ là đô thị bậc trung nhưngvẫn ngập tràn không khí Tết. Ngoài đường người đông như trảy hội, đèn lồng treođầy trên cây, xa xa là những dãy núi nhấp nhô, đèn như sao sa, thỉnh thoảng cómấy quả pháo bông bay vút lên không, bầu trời thành phố bất chợt nở bùng nhữngchùm sáng muôn màu.
Ngắm nhìn thành phố, nghe tiếng pháo tép đì đùng gầnxa, mới trầm trồ, đúng là Tết. Ở thành phố của anh, chỉ có vùng ngoại ô mớiđược đốt pháo tép, nội thành tuyệt đối cấm. Anh nhớ lại những cái Tết hồi nhỏ,háo hức đợi giao thừa, niềm vui pháo nổ. Không có tiếng pháo, cơ hồ thiếu hươngvị Tết.
Không ngờ ở đây trong thành phố vẫn được đốt pháo,điều này thực sự khiến anh vui sướng. Hứa Dực Trung đến khách sạn thuê phòng,rồi ra phố dạo chơi, không kìm được gọi điện cho Nghiêu Vũ, “Tiểu Vũ, đang làmgì, ngày Tết đi chơi thế nào?”.
Đầu bên kia truyền đến từng trận cười giòn giã, NghiêuVũ hớn hở khoe: “Đang định đi đốt pháo bông. Còn anh, hình như ở thành phố đóchỉ cho đốt ở ngoại ô?”.
“Đúng, cho nên nghe cô nói, quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/2002911/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.