Đồng Tư Thành nhìnánh đèn, cảm giác Nghiêu Vũ đang ở bên. Anh biết những lời nói củamình hai năm trước đã đập nát giấc mơ tình yêu của cô. Anh luôn chorằng, do Nghiêu Vũ đọc quá nhiều tiểu thuyết, mà những gì tiểuthuyết viết đâu phải là hiện thực.
Đồng Tư Thành vừa về nước, chưa quen chênh lệchmúi giờ, đêm không ngủ được, ngày ngủ ly bì. Anh cố gắng rút ngắnthời gian ngủ ban đêm, dành thời gian cùng Tiêu Dương lo liệu việc côngty. Công ty chưa khai trương, Tiêu Dương đã lôi kéo được mấy khách hàngcũ. Hai người rất vui, tràn đầy tin tưởng vào tương lai.
Thời gian này công việc chủ yếu do Tiêu Dươngđảm trách, chiều và tối Đồng Tư Thành mới ghé qua công ty. Hai ngườimới tạm thuê ba nhân công, bận bù đầu.
“Sư huynh không đi gặp Nghiêu Vũ thật sao?”. TiêuDương hiếu kì hỏi dò.
Đồng Tư Thành hôm sau đến công ty, mới ba ngày, dườngnhư đã gầy hẳn, cứ như da thịt bị mất nước. Anh cười trả lời, “Đểcông ty ổn định đã”.
Sau mười hai giờ đêm là Đồng Tư Thành không buồnngủ nữa, anh mặc áo khoác đi đến nhà Nghiêu Vũ, không lên tầng, chỉđứng dưới nhìn lên. Ngày trước Nghiêu Vũ không có thói quen thức đêm,mười hai giờ là đi ngủ. Nhưng đêm nay, đèn phòng cô đến hai giờ vẫnnhẫn nại phát ra ánh hồng ấm áp.
Cô thực sự đã khác ngày xưa. Đồng Tư Thànhlặng lẽ đứng dưới tầng. Thời gian hai năm thay đổi con người ta baonhiêu? Nghiêu Vũ bây giờ thói quen sinh hoạt đã thay đổi liệu có cònlà Nghiêu Vũ anh quen thuộc?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/2002896/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.