Không gì day dứt, đaukhổ bằng khi hai người yêu nhau say đắm lại bị ngoại lực ngăn cản. Ngoại lực đólại là bố mẹ, những người thân yêu nhất cô chưa bao giờ có ý nghĩ tráilời.
Thiên Trần và Tiêu Dương nói là có chương trình riêngkhông cần đưa về, ba người nhìn theo hai chiếc xe rời đi. Lúc này di động củaThiên Trần đổ chuông. “Mẹ, mới mười giờ!”. Thiên Trần liếc nhanh Nghiêu Vũ vàTiêu Dương, “Con… con đang đi với Tiểu Vũ, hôm nay gặp bạn cũ, vâng, Trần TuệAn, làm việc ở ban kinh tế thành phố, vừa mới liên lạc được… vâng, thật mà!Không tin mẹ nói chuyện với Tiểu Vũ”.
Thiên Trần e ngại nhìn Tiêu Dương: “Mẹ bảo, đúng nửatiếng nữa em phải có mặt ở nhà”.
“Ừ, anh đưa em về. Yên tâm, nửa tiếng nữa nhất địnhđến nhà. Chúng tôi đi đây! Chúc ngủ ngon!”.
Tiêu Dương nhẹ nhàng nói.
“A Dương!”. Thiên Trần ngả đầu lên vai anh, vẫy taybảo Nghiêu Vũ, “Lên nhà đi!”.
“Ờ, ờ, mình lên, hai người cứ tự nhiên tình tự!”.Nghiêu Vũ cười khúc khích quay lên nhà.
Nhất định là một đêm không bình yên. Tiêu Dương đưaThiên Trần về trường Đại học C, vừa đến gần khu chung cư dành cho các giáo sưđã thấy mẹ cô mặt sa sầm đứng đợi ở cổng.
Tiêu Dương cảm thấy người Thiên Trần hơi run. Anh siếtnhẹ tay cô rồi buông ra, lễ phép chào mẹ cô: “Chào bác, cháu đưa Thiên Trầnvề”.
Mẹ cô rõ ràng đang nén giận, không nhìn anh: “ThiênTrần, về nhà!”.
“Mẹ!”. Thiên Trần hơi tủi thân. Ngoái nhìn Tiêu Dương,anh mỉm cười với cô. Thiên Trần khe khẽ thở dài, bước nhanh về phía mẹ, khoáctay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/118223/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.