Nghiêu Vũ đột nhiênmuốn khóc. Từ khi nhìn thấy ánh mắt bối rối của Tuệ An, từ khi nhìn thấy TiêuDương nắm tay Thiên Trần, khi nghe mẹ nghẹn ngào van nài cô trở về nhà, khi đơnđộc đi trên con đường đêm dài dặc, cô đã muốn khóc.
Hai ngày sau bữa tiệc trên, Thiên Trần gọi điện choNghiêu Vũ: “Này, mình đã liên lạc được với Tuệ An, hết giờ làm gặp nhau ở LươngMộc Duyên cạnh cửa nam trường cũ nhé”.
Hết giờ làm việc, Nghiêu Vũ đi thẳng đến quán cafeLương Mộc Duyên. Thiên Trần và Tuệ An vẫn chưa đến, cô gọi một ly Mocha ngồiđợi. Mấy năm vẫn thế, vẫn hương vị ngày xưa.
Cô đã đến đây mấy lần, đều là Đồng Tư Thành đưa đi.Hồi mới yêu nhau, hai người từng ngồi ở đây thầm thì bao chuyện chẳng đâu vàođâu… một ly cafe nhỏ có thể ngồi mấy tiếng, những lúc không nói thì ngồi nhìnnhau, nhìn bao nhiêu cũng không chán, mắt hân hoan ngợp niềm vui.
Lần nào cũng thấy thời gian trôi quá nhanh, nhoáng cáiđã sắp hết một ngày. Hai người luôn nắm tay nhau chạy như bay về ký túc xátrước khi đèn tắt, đến tầng trệt, nếu cổng chưa đóng lại đứng tranh thủ nói vàicâu… Hồi đó Đồng Tư Thành luôn đứng dưới cột đèn cạnh lối đi, ngước lên chờNghiêu Vũ từ cửa sổ tầng bốn ngó đầu ra vẫy tay rồi mới đi.
Bóng người cao gầy dưới ánh đèn đường là một trongnhững bức họa đậm màu nhất trong ấn tượng của Nghiêu Vũ, khiến cô lâng lâng náonức và cảm thấy rất an toàn. Lúc đó Nghiêu Vũ chưa bao giờ nghĩ một lần nào đócô nhìn ra sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nho-hong-tran/118222/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.