Khắc cốt tưởng niệm cho Hoắc Ngạn thêm động lực để điều tra.
“Ngộ Duyên? Sẽ là ai chứ?” Hoắc Ngạn ở trong thư phòng suy tư đi qua đi lại.
“Ngươi một thân đào hoa làm cho Vũ Sinh gặp nạn!” Tiễn bước Vũ Sinh xong, Trác Anh thối nghiêm mặt đẩy ra cửa thư phòng.
“Ngươi đây là giận chó đánh mèo!” Hoắc Ngạn tức giận nói. Không phải chỉ có mỗi Cửu nhất định phải rời đi, Sinh nhi của y cũng rời khỏi y a.
“Ta nói sai lầm rồi sao? Vũ Sinh vừa rồi còn luôn luôn quay đầu tìm kiếm ngươi. Tuy rằng hắn thoạt nhìn thật bình tĩnh, nhưng ta nghĩ tâm hắn nhất định rất bi thương. Ngươi gây hoạ, lại muốn Vũ Sinh thay ngươi thương tâm!” Trác Anh chắc chắn không muốn cho Hoắc Ngạn quá thanh thản, ai bảo gã cũng đang không thoải mái chứ?! Hảo huynh đệ có nạn phải cùng chịu.
Quả nhiên, làm Hoắc Ngạn nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập thất vọng của Vũ Sinh, trong lòng phiền não càng tăng lên: “Muốn Cửu của ngươi sớm trở về, liền chạy nhanh bắt cái tên Ngộ Duyên kia đi.”
Nhắc tới tên hoà thượng kia, Trác Anh hận không thể lập tức đem hắn bầm thây vạn đoạn,“Trước điều tra từ Quan Âm miếu đi, hy vọng hắn không phải là tăng nhân chân trần.”
“Không, chúng ta xuống tay từ chỗ Vân Nương. Vân Nương là đầu bài năm đó của Điệp Vũ Lâu, ong bướm mê luyến nàng không ít, nhưng người chân chính có thể được cùng nàng ân ái không nhiều lắm, đều đi thăm dò.” Hoắc Ngạn một bên suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nam-the/2243026/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.