“Đêm nay ta muốn đi Phật Lân biệt uyển.” Hoắc ngạn mở miệng.
“Đêm nay?” Trác Anh không phải thật đồng ý. “Ngộ Duyên” còn chưa tìm được, nếu bị người khác biết Vũ Sinh không phải thật sự bị hưu, như vậy…….
“Chẳng lẽ ngươi không muốn ôm Cửu của ngươi?” Hoắc Ngạn tự nhiên hiểu được Trác Anh băn khoăn, nhưng mà,“Vào đêm nay xuất phát, trước hừng đông liền gấp trở về, ta nhớ hắn!”
Trác Anh nhìn Hoắc Ngạn một lúc lâu,“ Trong lòng của ngươi rốt cục không hề là không!”
“Có lẽ đúng!” Trong lòng y không nên có người nào khác, vì như thế sẽ làm cho y có nhược điểm. Thế nhưng, y không thể bỏ Vũ Sinh xuống được, này chẳng lẽ chính là duyên phận mà nữ tử luôn tin tưởng?
“Không biết khi nào ta mới có khả năng tu thành chính quả.” Trác Anh có chút chua chát nói.
Thời gian còn lại hai người hàn huyên một chút chuyện kinh doanh, cùng đợi trời tối.
Ban đêm tiếng vó ngựa hết sức vang dội, cho nên hai người lựa chọn xe ngựa. Nhưng mà, xe ngựa đi đường núi không tiện, cho nên hai người đến khách điếm Hoắc gia dưới chân núi liền kỵ mã.
“Hoàn hảo khách điếm chúng ta vì khách hành hương lên núi mà chuẩn bị ngựa!” Trác Anh tự cảm thấy may mắn.
Đi suốt nửa đêm, hai người rốt cuộc đã đến Phật Lân biệt uyển. Bởi vì bên cạnh là Vọng Phật nhai mà được gọi là tiểu biệt uyển, tuy nói không hơn rách nát, nhưng cũng hoa lệ không kém.
Vì không muốn kinh động người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nam-the/2243023/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.