Ta nguỵ trang kiên cường, ta bắt buộc chính mình cao ngạo, bởi vì ta muốn ở lại chỗ này. Ta nói với chính mình không thể yếu đuối, không thể suy sụp, nhưng mà ta thất bại.
Đó là sau khi Hoắc đại lão gia tìm về chủ mẫu trốn đi. Người làm thế thân như ta không có tác dụng, một ánh mắt của Hoắc đại lão gia thôi ta sẽ bị đuổi về nam phong quán.
Không, ta không muốn trở lại nơi địa ngục trần gian kia! Tuyệt đối không!
Vì thế, tử lộ thành con đường duy nhất ta có thể đi. Sau khi Trác tổng quản bị người kêu đi, vào thời điểm mọi người chưa chuẩn bị, ta liền lao về phía núi giả trong hoa viên.
Máu nhiễm đỏ mắt ta, ta cảm giác chính mình biến lạnh một chút. Sau khi chết có thể nhìn thấy Cận sao? Đây là chuyện duy nhất làm ta cảm thấy hạnh phúc.
Khi ta lần nữa mở mắt ra, ta biết, ta không có tư cách nhận được hạnh phúc, một chút ít thôi cũng không khả năng.
Quả thật là số mệnh rất tiện, ngay cả diêm vương cũng không muốn tiếp, cho nên chết cũng không thành. Ta tự giễu mỉm cười.
“Ngươi còn sống, là vì có nhân sâm ngàn năm giữ mạng, cùng danh y kinh thành hội chẩn. Ngươi không được nghĩ loạn thất bát tao.” Một thanh âm lạnh như băng từ bên giường truyền đến.
Là gã? Là Trác tổng quản, người chăm sóc ta chu đáo lại chưa bao giờ cho ta một tia hoà nhã! Sao gã lại cứu ta?
Nam nhân này giống như hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-nam-the/2242994/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.