Chương trước
Chương sau
Một đôi tay to hữu lực ngăn cản thân mình ta suýt nữa ngã xuống,“Làm sao vậy?”

“Đau quá, ta đau quá……” Nước mắt mơ hồ hai mắt ta, ta giống người đang chơi vơi giữa dòng nước nắm chặt “tấm ván gỗ di động” duy nhất có thể cứu ta thoát vây.

Ta được lãm vào một ôm ấp rắn chắc,“Làm sao đau? Đại phu, mau tới xem cho hắn!” Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam dễ nghe, thanh âm kia che giấu không được khẩn trương.

Là Cận! Chỉ có Cận mới để ý ta như vậy. Hoàn hảo, ta còn chưa tỉnh lại, Cận còn tại bên cạnh ta.

“Cận, đừng đi, đừng rời bỏ ta!” Ta ôm chặt Cận, đem gương mặt vùi thật sâu vào trong ngực làm cho ta cảm thấy an toàn kia,“Ôm chặt ta, đừng buông ra, cầu ngươi, Cận! Cận, Cận……”

Ta một lần lại một lần kêu tên Cận, hy vọng như vậy Cận sẽ không biến mất. Nhưng mà, ngủ hơn mười ngày ta vừa mới tỉnh lại, đã sớm không còn khí lực, ý thức dần dần mơ hồ, ta lại ngã vào hắc ám mộng đẹp.

Lần này, ta không có ngủ lâu lắm, ít nhất ta cho là như vậy.

Ta nghĩ đến lúc tỉnh lại sẽ nhìn thấy khuôn mặt đơn thuần của chủ mẫu Hoắc gia kia. Nhưng khi ta mở mắt ra, trước mắt ta là một vòm ngực dày.

Vòm ngực? Ta đang chạm vào cái gì? Ta giật mình lui thân về phía sau.

“Cẩn thận!” Cánh tay bị ta đẩy ra ôm lấy đầu của ta, một bàn tay to khác ngăn lại lưng của ta,“Đừng có mà không chết vì lao đầu vào đá, ngược lại chết vì ngã từ trên giường xuống!”

Thanh âm rất quen thuộc! Ta ngẩng đầu nhìn chủ nhân của thanh âm ấy. Là Trác tổng quản! Sao ta lại cùng gã ôm nhau? Ta muốn lui về phía sau, cùng nam nhân kia bảo trì khoảng cách, nhưng mà……

“Còn lui về phía sau nữa, ngươi sẽ té xuống!” Trong thanh âm nam nhân có một tia không kiên nhẫn.

Ta tình nguyện ngã xuống! Tuy rằng ta xuất thân từ xướng quán, nhưng ta lại chán ghét thân thể đụng chạm thân mật, đến nay người có thể ôm ta vào trong ngực làm cho ta không cảm thấy ghê tởm cũng chỉ có Cận, có lẽ còn có quán chủ.

Quán chủ mỗi lần ôm ta đều ở bên tai ta gọi tên Cận, cho nên……

“Nghĩ đến ai?” Thời điểm Trác tổng quản nhíu mày có chút đáng sợ,“Cận?”

Sao gã lại biết Cận? Ta giật mình nhìn người đang ôm lấy ta.

“Xem ra ta đoán đúng rồi!” Nam nhân buông tay ngồi dậy, nhìn ta từ trên cao xuống,“Không có người nói qua với ngươi là không được ở trong ngực nam nhân này nghĩ đến nam nhân khác sao?”

Có ý gì? Ta nằm ngửa, nghi hoặc nhìn gã, đột nhiên cảm thấy động tác như vậy cực giống một con chuột bị đặt dưới móng vuốt của mèo, ta thuỳ hạ mí mắt không nhìn nam nhân cao ngạo kia.

Nhưng mà, nam nhân kia tựa hồ không định buông tha ta, bàn tay to bắt lấy cằm của ta, bắt buộc ta cùng với gã đối diện. Sau một lát, gã đột nhiên cúi xuống hôn lấy đôi môi ta.

Gã làm cái gì vậy? Đã bị kinh hách ta quên phản kháng, ngơ ngác mặc gã ở trong miệng ta làm càn nhấm nháp mỗi một chút ngọt ngào.

“Nhắm mắt lại!”

Đầu ta đã bị biến thành một đoàn tương hồ, ta ngoan ngoãn thuận theo lệnh nam nhân nhắm hai mắt lại. Nhìn không thấy lại làm cho cảm giác càng thêm sâu sắc. Đầu lưỡi mềm mại mang theo cường ngạnh kia bá đạo chui vào trong miệng ta, bắt buộc lưỡi ta cùng đầu lưỡi kia dây dưa……

“Ngô ân ~” Giọng mũi ngọt nị làm cho lý trí hầu như biến mất của ta nhanh chóng trở về, tại sao có thể như vậy?

Ta dùng sức đẩy ra nam nhân đang ngăn chặn ta, thở hồng hộc hỏi:“Ngươi dựa vào cái gì?”

Cho dù ta từng là tiểu quan nhi ngàn người áp vạn người kỵ, cho dù ta là thê tử chưa bái đường đã bị người vứt bỏ, gã cũng không có quyền đối với ta như vậy!

“Đây là đối với ngươi trừng phạt!” Trác Anh yên lặng nhìn ta sau một lúc lâu mới nói.

“Trừng phạt cái gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.