Trịnh Nam nắm tay Giang Nhu dạo phố, anh biết trong lòng cô bây giờ rất hỗn độn, chỉ muốn trấn an cô một chút.
“Cô nhạc sĩ nhỏ của anh sao lại thẫn thờ ra thế?”
Giang Nhu cuối đầu: “Em mới không có”
“Ngốc nghếch thật! Em đừng nói em từng cho rằng anh đã quên em đấy chứ?”
“…”
Chỉ có Trịnh Nam hiểu em nhất…Cô thật sự muốn thốt lên mấy chữ này.
Cô cười như cho qua, khiến anh cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Làm sao lại quên cô cho được, cả đời cũng không quên. Còn vì sao thì cứ nhìn vào tình cảm của anh sẽ rõ.
“Tiểu Nhu Nhu nhà ta giỏi nhất!”
“Dù em làm gì anh sẽ luôn ủng hộ em”
Hốc mắt cô đỏ như muốn khóc, chỉ là cô cảm động trước lời nói của Trịnh Nam, cảm giác yêu anh chết đi được!
Bao nhiêu sự lạnh nhạt, bao nhiêu sự mạnh mẽ đến khi đứng trước mặt Trịnh Nam bỗng nhiên đều tan biến, Giang Nhu như đứa nhỏ muốn anh cưng chiều, muốn anh dỗ dành nhưng suy cho cùng ai mà chẳng muốn được yêu thương như thế.
Buổi chiều nọ Giang Nhu bị cảm lại nhận được cuộc điện thoại của ông bà nội Giang, cụ thể chính là bảo cô mau yêu đương nhanh một chút sau đó hai người họ kết hôn, sinh con là được rồi. Nghe đến đây cô đã đỏ mặt không nhắc, đành nói rằng mình đang ốm, muốn đi khám bệnh, ông bà nội liền lo lắng mau mau ngắt máy.
Cô nhắn Chiêu Tranh chỉ mười phút cô ấy đã có mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-nam-do-ta-co-nhau/2688526/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.