Giang Nhu ở trong phòng làm việc từ sáng sớm đến khi người khác nghỉ cô cũng chưa nghỉ, chủ yếu người phụ trách về phần này bây giờ không thể tiếp tục, cô phải giúp người ta hoàn thành xong.
Điện thoại cô sáng lên mấy lần, sau đó thì có một cuộc điện thoại đến, cô chậm chầm nhưng rồi vẫn bắt máy:
“Em nghe”
Trịnh Nam dập điếu thuốc, giọng nói trầm buồn: “Em hôm nay không mở tiệm à?”
“Em về thành phố có việc”
Anh ừ một tiếng, nhưng không kiềm được lại khẽ nhỏ giọng: “Nhớ em chết mất”
“…”
Cô cũng nhớ anh!
Giang Nhu cuối đầu, cảm thấy cô im lặng anh cũng chẳng nói thêm. Giờ đâu giữa căn phòng yên bình cô chỉ nghe được hơi thở của anh qua điện thoại, nói chưa đến ba câu đã tắt máy.
Giang Nhu thầm nghĩ, có phải như vậy sẽ làm anh chán ghét cô không?
Không phải! Nội tâm cô bảo rằng Trịnh Nam không phải người như vậy.
Cô nhìn đồng hồ đã hơn một giờ trưa, nhân viên vừa nghỉ trưa về cũng ồn ào không kém, quản lí Mã mang cho cô hộp cơm ở tiệm phía bên kia đường cùng với một cốc trà sữa. Giang Nhu vẫn cắm cúi nhìn văn bản trước mặt, lòng lại thở dài.
“Hay là chị cứ ăn trước đi”
Cô lắc đầu: “Đợi chút nữa ăn cũng không sao”
“Không tốt cho sức khỏe đâu, bạn trai chị không lo sao?”
“…”
Giang Nhu mỉm cười: “Anh ấy là bác sĩ, anh ấy còn hung hăng hơn mẹ chị”
“Trước đây em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-nam-do-ta-co-nhau/2688525/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.