🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lúc này, Bội Na đi tới thông báo: "Thái tử và thái tử phi, giờ cũng đã gần trưa, hai người mau thay y phục chuẩn bị đến thỉnh an thái hoàng thái hậu và cùng người dùng bữa."

Đình Khắc Cẩn không lên tiếng, im lặng để A Mộc giúp chàng mặc y phục. Bội Na nhìn chủ tử của mình đã làm thái tử phi mà mấy việc này lại để cho người hầu của thái tử làm thay, vậy chứ? Cô đi đến cạnh Liễu Nương hỏi nàng: "Thái tử phi, sao cô lại không ra dáng thái tử phi tẹo nào vậy? Cô không biết giúp phu quân mình thay y phục sao? Đó là nghĩa vụ của một người vợ đấy."

Liễu Nương nhìn sang Đình Khắc Cẩn, thấy A Mộc đã giúp chàng làm xong, làm gì còn phần cho nàng chứ? Nàng thở dài ngán ngẩm: "Ta vẫn chưa quen việc này nên vẫn còn vụng về, sợ phu quân chê cười, nên thà để thuộc hạ của chàng ấy làm thì hơn."

Bội Na lắc đầu ngao ngán: "Vậy để nô tì giúp tiểu thư thay y phục." Đình Khắc Cẩn mặc y phục xong khẽ nói: "Nàng chuẩn bị đi nhé, ta ra ngoài đợi nàng, rồi chúng ta cùng đến thỉnh an thái hoàng thái hậu." Liễu Nương vui vẻ gật đầu.

A Mộc dìu chàng ra ngoài, khi ánh sáng vàng ấm áp từ ánh nắng chiếu xuống như ôm trọn mọi thứ trong vòng tay, tạo sự ấm áp. Âm thanh êm dịu của chim chóc ríu rít và tiếng gió nhẹ nhàng xào xạc lá cây tạo khung cảnh tươi mới cho một ngày mới. Mộc Phi Nan khẽ nhìn Đình Khắc Cẩn, lại là cái dáng vẻ hiếm thấy đó, dáng vẻ thư thái ảm đạm hòa mình với thiên nhiên, với mọi thứ xung quanh, tạo cho cậu một sự thoải mái kỳ lạ khi ở cạnh chàng. Một nụ cười nhẹ nở trên môi chàng, A Mộc như đứng hình, muốn khoảnh khắc này có thể lâu thêm chút nữa, ích kỷ một chút để có thể ở gần Đình Khắc Cẩn những lúc bình yên như thế này rất hiếm khi cậu mới thấy dáng vẻ này của chàng, có thể cảm nhận được sự ấm áp của nam nhân trước mắt này.

Hoàng đế đứng một góc lặng lẽ quan sát tất cả, y nhận ra ánh mắt của Mộc Phi Nan dành cho Đình Khắc Cẩn rất khác ánh mắt của cậu, không chỉ nhìn vào chàng mà còn như đang nói lên những điều mà lời không thể diễn đạt được, đó là sự quan tâm, sự khao khát, và một chút bất an lo lắng, tất cả hòa quyện trong ánh nhìn dịu dàng nhưng đầy mãnh liệt đó làm y có chút bất mãn.

Khi đến thỉnh an và dùng bữa với thái hậu, thái hậu căn dặn đủ điều:

"Cả hai phải sống trong hòa thuận, phải biết thấu hiểu, yêu thương, quan tâm chia sẻ với đối phương. Có gì bất mãn, không vừa ý nhau thì một bên nhịn nhau một tý, đừng để gương vỡ rồi không thể lành lại được, sẽ mang tiếng xấu về sau."

Liễu Nương gãi đầu khó xử, gượng gạo chỉ biết đáp: "Vâng..." Trong cuộc trò chuyện, Đình Khắc Cẩn không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ ăn những món mình thích. Điều này lại làm A Mộc chú ý đến chàng nhiều hơn: "Kỳ lạ thật... lạnh lùng vậy sao?" cậu thầm nghĩ.

Hoàng đế và hoàng hậu trùng hợp cũng đến, có chuyện muốn nói với thái hoàng thái hậu. Gặp thái tử và thái tử phi cũng đang ở đây, hoàng đế thấy A Mộc cũng ở đây, có chút khó chịu: " Sao tên này lúc nào cũng ở cạnh đệ ấy vậy chứ?"



Hoàng hậu hôm nay có vẻ thoải mái hơn chút, không còn làm khó thái tử nữa. Cả hai gặp hoàng thượng và hoàng hậu cũng theo phép tắc mà hành lễ: " Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu." A Mộc cũng cúi người cho hợp phép tắc.

Hoàng hậu cười hiền từ xua tay: " Đừng khách sáo như vậy chứ, chúng ta đều đã là người một nhà rồi, khách sáo làm gì chứ?"

Đình Khắc Cẩn và Liễu Nương thấy hoàng hậu hôm nay có gì đó rất khác so với mọi ngày, rất kỳ lạ. Thái hoàng thái hậu mỉm cười: "Hai con cũng tới rồi, mau ngồi xuống cùng chúng ta dùng bữa. Có chuyện gì mà trông Đình Nhược hoàng hậu đây vui tới thế?"

Liễu Nương gắp màn thầu rồi ăn, Đình Khắc Cẩn hỏi nàng: "Sao nàng lại ăn màn thầu? Nó không có nhiều chất đâu."

Nàng hùng hổ đáp: "Thiếp đang ăn kiêng, không thể ăn đồ ăn dầu mỡ được."

"Như vậy nàng chịu được sao?" Chàng tiếp tục ăn đồ ăn và đưa cho Bội Na và A Mộc hai cái bánh bao. Bội Na gượng gạo nhưng vẫn nhận lấy: "Đa tạ thái tử quan tâm..." A Mộc cũng không khách sáo nhận lấy rồi nhét vào miệng, điều này làm hoàng đế càng ghim cậu: "Cái tên này... sao nhìn hắn mình lại tức thế không biết?"

Thái hoàng thái hậu hỏi Đình Nhược Nhược: "Hoàng hậu, hoàng nhi, hai con có chuyện gì muốn nói với ta sao? Tiện có thái tử và thái tử phi ở đây, hai con nói luôn để mọi người cùng biết."

Y có chút không muốn nhưng hoàng hậu thì rất hí hửng hỏi ý của y: " Hoàng thượng, thiếp nghĩ chuyện này cũng không phải điều gì bí mật. Chúng ta cứ nói cho mọi người cùng biết nhé." Y thấy nàng đang rất vui, không muốn làm nàng buồn, y dịu dàng nhìn nàng rồi gật đầu:

"Cứ làm những gì nàng muốn."

Đình Khắc Cẩn có cảm giác không ổn: " Cô ta định thông báo vụ án mạng hay giết người gì đây? Cô ta có tin gì tốt sao ? "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.