🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tại nước Địch Nam

Vào đầu tháng giêng những cơn gió mùa đông thổi qua làm những chiếc lá khô rơi lả tả xuống mặt đất. Bầu trời xám xịt, không một tia sáng len lỏi nào những đám mây u ám như đang dồn ép mọi hi vọng vào bóng tối. Mỗi bước chân của hai nam nhân đi giữa bầu trời tuyết trên con đường vắng vẻ vang lên những âm thanh lạ lẫm mà quen thuộc như sự cô đơn của chính mùa đông đã thấm vào từng ngóc ngách sâu trong chàng.

Những cơn gió buốt thổi làm xao động mọi thứ bên trong căn phòng ấm áp dành cho hoàng tộc .

Đồng Ngọc vội vàng xoay người thả rèm xuống , chậu than đặt ở giữa căn phòng tối tăm với ngọn lửa bập bùng cháy lên những làn khói nhẹ. Ánh sáng ấm áp của nó xua tan cái lạnh thấu xương. Cô đi đến lấy kẹp then gắp than cời lửa , căn phòng chứa đầy hương thơm của thuốc nam . Ngoài cửa có tiếng bước chân nặng nhọc Khả Minh vén rèm lên đi cùng cậu là một nam nhân cao ráo nhưng sắc mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi . Đồng Ngọc vội chạy đến dìu nhị điện hạ vào bên trong rồi giúp chàng phủi đi những bông tuyết còn đọng lại trên vai chàng , Khả Minh vội đem chiếc chăn dày cộp mà khoác lên cho nhị điện hạ hay còn là thái tử

Đình Khắc Cẩn co ro trong cơn lạnh . Lúc này Vương Hữu cũng từ từ bước vào cậu vừa bước vào cậu đã thốt lên :

" Mẹ kiếp , sang tháng giêng rồi mà tuyết vẫn còn rơi không ngớt  " nhưng khi vén tấm rèm thấy thái tử cũng ở trong đang co ro vì lạnh làm cậu giật mình vì cậu vừa buột miệng chửi thề cứ tưởng điện hạ không nghe thấy nên cậu đã đổi chủ đề: " Thái tử điện hạ , hôm nay ngài đã đi đâu thế ? "

Đình Khắc Cẩn không đáp lại chàng sai Đồng Ngọc và Khả Minh vả miệng Vương Hữu làm cậu ăn năn:

" Điện hạ...do thần lỡ miệng thôi...thần không biết ngài cũng đang ở đây "

Khả Minh lườm hắn: " Đây là cung của điện hạ , ngài ấy không ở đây thì ở đâu ? "

Đồng Ngọc cười lạnh:" Không cần dài dòng , xử hắn thôi "

Rồi những tiếng vả đôm đốp đau điếng được vang lên làm Vương Hữu phải ôm mặt mà dập đầu xin lỗi:

" Điện hạ...thần lỡ miệng thôi...xin ngài bỏ qua..thần hứa sẽ không có lần sau mà..."

Đình Khắc Cẩn cũng không muốn làm lớn chuyện đành phải bỏ qua rồi dặn: " Nếu ta còn nghe những từ ngữ thô tục phát ra từ miệng các ngươi thì ta sẽ không bỏ qua đâu..."

Ba người cúi đầu đáp " Vâng " . Trong cung của nhị điện hạ chỉ có ba người hầu Đồng Ngọc là tì nữ tính cách có hơi nghiêm khắc coi trọng lễ nghi phép tắc , Khả Minh và Vương Hữu cũng là người hầu hạ  , ba người đều giỏi với những sở trường riêng của mình họ đã từng phục vụ hầu hạ nhiều những phi tần hay người có hoàng tộc có quyền lực trong cung vì phải bảo toàn an nguy cho chủ nhân họ đã trải qua rất nhiều bài kiểm tra thể chất .Nhưng với tính tinh nghịch , nói thô nhưng thật cả ba đều  không làm vừa ý họ mà bị trục xuất rồi đuổi ra ngoài họ đành uất ức mà nhịn nhục , chỉ có Đồng Ngọc cứng rắn dám phản lại cả chủ vì những lí lẽ không thể chấp nhận được nên suýt thì  bị giết may mà Đình thái tử đến kịp lúc để chuộc cô về hầu hạ mình mới cứu cô một mạng thấy vậy Vương Hữu và Khả Minh cũng lẽo đẽo theo sau hầu hạ chàng từ đó cho đến nay cũng được vài năm rồi

Thái tử còn có một phu nhân đầu ấp chăn gối tên Cẩm Uyển Lam là con gái của Cẩm tề tướng được hứa hôn với chàng được gả vào cung thái tử cũng đã được mấy năm .



Nàng có khuôn mặt thanh tú , đôi má hồng hào và đôi môi mềm mại với chút son phấn nhẹ nhàng đã làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên của nàng . Nàng khi được gả vào cung của thái tử điện hạ không lo thiếu thốn hay phiền lo điều gì chỉ sống trong sung túc và ấm no nhưng nàng vẫn làm tròn bổn phận của một thái tử phi bên cạnh chăm sóc phụ giúp rất nhiều cho phu quân của mình.

Tuyết rơi từng bông nhẹ nhàng như những hạt pha lê nhỏ bé lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của buổi bình minh không khí lạnh buốt, thấm sâu vào làn da Đình Khắc Cẩn thức dậy liềm cảm thấy uể oải , khó thở...

Cẩm Uyển Lam bước vào mang thuốc đến cho chàng , nàng nhẹ nhàng dìu chàng ngồi dậy giúp chàng uống thuốc:

" Cẩm nhi...là nàng sao ? Mắt ta mờ quá , không còn nhìn rõ bóng dáng của nàng nữa rồi..."

Nàng cười nhẹ đáp: " Chàng không cần lo , thiếp sẽ là đôi mắt của chàng..."

Chàng không nói gì thêm uống xong thuốc chàng lại muốn đi ra ngoài , nàng lập tức sai Đồng Ngọc chuẩn bị y phục ấm để chàng có thể ra ngoài trong thời tiết giá lạnh , Đồng Ngọc mang y phục vào trong rồi sai Khả Minh và Vương Hữu đi cùng để bảo vệ chàng nhưng chàng lại không muốn chỉ dặn:

" Nàng mau về phòng của mình đi thời tiết lạnh như vậy nàng nên ở yên trong phòng mà giữ ấm không cần lo cho ta đâu ...ta sẽ đi cùng Đồng Ngọc..." chàng không muốn phu nhân của mình phải đi cùng mình dưới cái lạnh như vậy , Cẩm Uyển Lam biết chàng lo lắng cho mình nên đành gật đầu đồng ý rồi dặn dò người Đồng Ngọc chăm sóc tốt cho điện hạ rồi cùng tì nữ bên cạnh nàng rời đi

Khi bóng dáng nàng đi khuất Đồng Ngọc thắc mắc:

" Điện hạ , chẳng phải ngài và thái tử phi rất thân thiết sao ? Sao ngài lại không muốn đi cùng thái tử phi ? "

Khả Minh ló đầu vào nhắc nhở: " Đồng Ngọc cô hỏi nhiều chuyện quá đấy , chẳng phải điện hạ vì lo lắng cho thái tử phi thôi sao ? "

Vương Hưu cũng hóng chuyện: " Đúng rồi đấy , tôi cũng nghĩ điện hạ không muốn thái tử phi chịu khổ thôi "

Đồng Ngọc lạnh lùng nhìn hai người:" Hai người không hiểu điện hạ sao ? Tôi nhìn thôi là cũng đã biết ngài ấy đang đề phòng thái tử phi rồi..."

Đình Khắc Cẩn không nói gì thêm chỉ  khẽ nói:

" Đồng Ngọc mau đỡ ta dậy " chàng giơ tay ra Đồng Ngọc nắm lấy tay chàng rồi nhẹ nhàng đỡ chàng đứng dậy , Vương Hữu và Khả Minh cùng bước vào phụ chàng mặc thêm y phục , Bước ra ngoài cơn gió lạnh lại tạ vào làm Đồng Ngọc chỉ biết trách: " Sao mùa đông còn chưa đi qua chứ ? Đúng là phiền phức mà  "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.