Sau đó đồng nghiệp đến thăm tôi mới biết ngày đó Lý Tam Hỉ đến công ty, nghe nói tôi bị bệnh thì như con trâu hoang mà xông ra ngoài. Nhìn đồng nghiệp vừa nói vừa cười nhạo hắn lòng tôi thấy khó chịu, thấy chán ghét bọn họ. 
Tiểu Ảnh Tử chăm sóc tôi ba ngày thì xuất viện, cha mẹ thi thoảng đến thăm còn trốn trốn tránh tránh, có lúc thậm chí còn đừng ngoài nhìn lén không chịu vào. Lòng tôi dâng lên một cỗ buồn bực, cha mẹ cứ nghĩ tôi không cưới được vợ mà còn đi chào hàng ra ngoài, cũng không biết Tiểu Ảnh Tử kia cho hai người uống mê dược gì mà vừa thấy tôi lại hận không thể chắp thêm đôi cánh cho tôi bay đi. 
“Ngải Tử Hàm, công ty của con cho nghỉ một tuần không phải sao? nhân cơ hội này hãy dẫn Tiểu Ảnh Tử ra ngoài chơi một chút, con bé mới đến Bắc Kinh mấy ngày, chưa đi được đâu, con đi cùng con bé nha.” Mẹ nắm tay tôi thân thiết nói. 
“thật ư? Vừa hay con cũng muốn đi chạy nhảy một chút!!” Tiểu Ảnh Tử cũng rất phối hợp mà trở nên hưng phấn. 
Tôi ngồi trên giường bệnh không nói gì, từ chối cũng quá vô duyên, người ta chỉ tìm mình chơi một chút, không có ý tứ gì. Nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng. 
“anh nói chúng ta đi nơi nào?” tiểu ảnh từ dùng đôi mắt to đen nhìn tôi!! 
“tôi thấy đi siêu thị rất vui, chúng ta đi thôi!!” 
Mi mắt Tiểu Ảnh Tử cụp xuống: “siêu thị có gì vui chứ?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-loa-ken-no-ruc-ro/2251163/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.