Khi tôi tỉnh lại thì xung quanh đều một màu trắng toát, trên đỉnh đầu còn xuất hiện một khuôn mặt xa lạ. 
“a!! gì , mau tới!! Ngải Tử Hàm tỉnh rồi. nhanh!!” theo tiếng kê thảm thiết mà gọi, tôi nghĩ mình nằm ngủ trở lại thì tốt hơn. 
Cha mẹ như Porsche mà vọt vào, “trời ơi!! Tỉnh rồi!! mưa lớn như vậy mà đứng ngoài dầm mưa là sao!! vạn nhất con gặp chuyện gì mẹ với cha làm sao sống nổi a?” mẹ nước mắt nước mũi khóc lóc, cha bên cạnh liều mạng gật đầu. 
“gì a, Tử Hàm không phải đã không có chuyện gì không phải sao?” tiếng phụ nữ mềm mại vang lên, mẹ tôi như bị điện giật mà mặt mày hớn hở hẳn lên. 
“Tử Hàm, giới thiệu với con một chút, cái này!! Đây là Tiểu Ảnh Tử cùng với con chơi đùa lúc còn bé, lúc ấy con còn lôi váy người ta không cho người ta về nhà nha.” Mẹ nói một bên như đang cố nhịn cười. 
Tôi ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn một chút, vẫn không ấn tượng. 
“Ha ha…” Tôi dối trá nở nụ cười, “Vẫn xinh đẹp như vậy” . Lời này vừa nói ra, Tiểu Ảnh Tử mặt đỏ thành quả cà chua chín. 
“gì à, nếu không thì như hai người cứ về nghỉ ngơi trước đi, có con ở đây chăm sóc được rồi. bây giờ hắn cũng tỉnh,hai bác đã một ngày không chợp mắt.” Tiểu Ảnh Tử nhìn tôi mỉm cười ôn nhu. 
Không thể đi, sao có thể một người con gái ở đây được chứ!! Tôi sẽ căng thẳng nha!! Hơn nữa con trai té xỉu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-hoa-loa-ken-no-ruc-ro/2251160/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.