Mùa hè năm đó, em ở cái tuổi đẹp nhất của đời người, 18 tuổi.
Em đứng trên ngã rẽ giữa thiên đường và địa ngục, em nhìn về phương xa trong nước mắt.
Em muốn anh nói.
Em muốn chính miệng nói cho anh.
Nói em đã từng yêu anh đến nhường nào.
Mặt trời chói chang tựa thủy triều như muốn nhấn chìm cả Ly Thành. Dưới bầu trời xanh, màu xanh của những cây ngô đồng lại trở lại như chống đỡ bầu trời xanh thẳm. Ánh sáng và bóng râm quyện vào nhau dâng lên tầng sương mù trắng ấm áp rồi biến mất.
Tháng Bảy năm 2006
Đối với tất cả các học sinh lớp 12 vừa tốt nghiệp, đây là tháng số phận đã định đầy nước mắt. Cho dù ánh mặt trời có hong khô nước mắt trên má thì cũng không thể chiếu vào lòng.
Mùa hè vội vàng đến nhưng cả thế giới bỗng bị bao trùm bởi một màu đen tối. Cười trong nước mắt, chúc phúc, chúc phúc rồi chúc phúc, từ biệt, từ biệt rồi từ biệt.
Mãi mãi không nói tạm biệt, liệu có phải là mãi mãi sẽ không tạm biệt không?
Khoảng cách một năm xa xôi, ở nơi xa, nơi xa ai và ai còn nhớ những điều này?
Giống như ở cùng một chỗ bắn ra những sợi dây, thật mong manh. Không nhìn thấy điểm cuối, ai có thể đem hạnh phúc buộc chặt vào tay.
Mong là mùa hè này chưa bao giờ đến.
Sáu, bảy giờ. Đám mây màu đỏ sẫm nhuộm lên bầu trời màu sắc huy hoàng. Từ xa xa, trông giống như ngọn lửa đang cháy rừng rực. Vài chú chim bồ câu trắng bay lên cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-nam-do-chung-ta-cung-tot-nghiep/59506/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.