Nước Mỹ, Boston, căn hộ Thành Trác Dương thuê.
Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường rung liên hồi, Trương Chú với tay lấy cái điện thoại, nhập nhèm mở mắt, thấy là cuộc gọi thoại từ Thịnh Hạ.
Cậu nhận máy, đặt điện thoại lên tai, “Bé yêu sao không gọi video?”
Giọng cậu nghe rõ sự lơ đễnh và lười nhác của kẻ mới ngủ dậy. Ngay giây sau, con người ngái ngủ lập tức như chú ưng sắc lẹm, mắt choàng mở ngồi bật dậy.
Vì đầu kia không phải tiếng Thịnh Hạ mà là một giọng nữ trung tuổi nghiêm khắc đã lâu chưa gặp.
“Trương Chú à, đang nghỉ hả?”
“Cháu chào cô ạ.” Cậu giữ giọng bình thường, cảm tưởng vẻ lười nhác ban nãy chỉ là ảo giác của Vương Liên Hoa.
“Ừ, bên cháu giờ mấy giờ rồi?”
“7 giờ sáng ạ.”
“Có phải quấy rầy lúc cháu nghỉ ngơi không?”
“Bình thường giờ này cháu dậy rồi, tại đang ở chỗ bạn nên ngủ muộn hơn tí. Không sao ạ, cháu ra ngoài rồi, cô cứ nói.”
Trương Chú vừa nói vừa đi ra khỏi phòng. Ngoài cửa, Thành Trác Dương dậy đi vệ sinh xong định về phòng ngơ ngác: Anh Chú ghê thật, để tạo dựng hình tượng tốt đẹp trước mặt mẹ vợ mà không ngại kéo mình xuống nước. Đây chính là người sẽ thành thương nhân? Đáng sợ.
Trương Chú vào phòng khách nói chuyện điện thoại độ chừng mười phút. Khi ngắt máy đi ra, cậu tung chăn của Thành Trác Dương, “Tỉnh rồi thì dậy, hôm nay đi lượn bệnh viện.”
“Không đi, ngột ngạt lắm.”
“Thế đi công ty
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-mang-ten-em/3196286/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.