Thịnh Hạ những tưởng mình nghe lầm.
Cô bấm nghe lại lần nữa.
“Xin mình đi.”
Tin nhắn thoại chỉ hai giây, nhưng cảm tưởng dài ngang kỉ băng hà.
Tại sao là Trương Chú?
Thịnh Hạ bật nghe thêm một lần nữa.
Đúng là cậu thật.
Nghĩ thì đã có mười ngày không gặp nhau rồi.
Giờ lại nghe giọng cậu, cảm tưởng đã cách cả một đời.
Thịnh Hạ không biết phải trả lời thế nào, giả chết hay gửi một dấu hỏi?
Ngay giây sau đã nhận thêm một tin thoại. Cô thấp thỏm bấm vào.
Lần này là Tân Tiểu Hòa: “Mình cũng không biết nên nhờ Trương Chú xem hộ. Cậu kệ cậu ta, xin xỏ cái gì, có mỗi bài làm chứ gì đâu? Đợi mình, mình đi hỏi Dương Lâm Vũ!”
Xem ra Dương Lâm Vũ đã xong trại đông về rồi, không biết thành tích ra sao.
Thịnh Hạ làm bài khác trước.
Chuông điện thoại reo làm cô giật nảy mình.
[Tống Giang mời bạn thực hiện cuộc gọi thoại…]
Cô thoáng nghĩ ngợi, không nghĩ ra gì nên bấm nghe. Đầu kia vọng tới tiếng sách ném lên mặt bàn và tiếng chân ghế kéo rê trên mặt đất.
Tâm trí cô như có thể hình dung ra khung cảnh ấy: Cậu vừa gọi thoại cho cô vừa đi ra khỏi lớp học, vứt vở ghi hoặc vở nháp gì đó tiện tay cầm theo lên chiếc bàn ngoài hành lang, kéo ghế ngồi xuống…
“Bài ban nãy, để mình giảng cho.” Cậu nói từ tốn.
Thịnh Hạ: “Hả? Ờ được.”
Rồi vội giở lại bài ban nãy.
Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-mang-ten-em/3196246/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.