"Lam sao vậy? Không khỏe ở đâu à?" 
Hạ hốt hoảng chạy tới bên giường Lam đang nằm mà lay dậy. 
"Mình không sao. Mệt quá nên nằm nghỉ một lúc. Hạ đến khi nào?" 
Lam tỏ ra mệt mỏi, cô cũng chẳng buồn ngồi dậy mà nói chuyện với Hạ. Kể từ lúc nghe Bình kể lại câu chuyện về cuộc đời anh, tâm hồn cô cũng trở nên trống rỗng. Cô không dám đối diện với anh, nên đành tìm lý do để ra về trước. Với Bình, cảm xúc của cô lúc này là thương cảm, và xót xa. 
"Mình vừa tới. Tranh thủ giờ nghỉ trưa, nên muốn qua đây với Lam. Cửa không khóa, nên mình cứ thế vào. Ai ngờ, trong nhà tối om, tưởng là có trộm chứ. Vào tới đây thì thấy Lam nằm xẹp trên giường, chỉ sợ Lam bị làm sao đó. Sợ muốn chết." 
"Trộm mà vào nhà mình, có khi còn để lại thứ gì đó quyên góp cho gia chủ ấy chứ. Sao không ở công ty? Ăn trưa rồi nghỉ một lát, chiều còn làm việc." 
"Nếu không được mỗi ngày nhìn thấy Lam, mình sẽ cảm thấy rất khó chịu. Thế nên mới phải chạy qua đây, để chiều còn có động lực mà làm việc." 
"Mình thấy Hạ dạo này rất lạ?" 
Lam tỏ thái độ cảnh giác. 
"Lạ gì?" 
"Miệng lưỡi ngày càng ngọt ngào. Liệu có phải là gây ra tội lỗi gì không đấy?" 
"Hừ, muốn lãng mạn một chút cũng không cho. Lý do qua đây chính là để kiểm tra xem đêm qua hai người có làm điều gì mờ ám không? Hết lạ chưa?" 
"Về đúng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-khong-the-thieu-gio/2730225/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.