"Sinh nhật của Alex là vào tháng tư, ngày mười hai tháng tư, cậu ấy nhận được thẻ căn cước sớm hơn tôi hai tháng. Tôi hâm mộ cậu ấy lắm, cậu Rivers ạ, tôi rất muốn nhận được mảnh giấy nho nhỏ ấy. Có thể cậu sẽ không tài nào hiểu nổi suy nghĩ ấy, dù sao thì chế độ đăng ký thân phận cũng chẳng có điểm nào khiến người ta tự hào, hơn nữa sau khi chiến tranh kết thúc, nó đã nhanh chóng bị bãi bỏ, tôi nhớ là vào năm 1950?"
"Gần đó, thưa ngài Prudence, là năm 1952."
"Hẳn rồi, năm 1952, cảm ơn cậu, cậu Rivers. Quy định lúc bấy giờ là cậu phải tròn mười tuổi mới có thể nhận được thẻ căn cước, trên đó sẽ viết tên, địa chỉ và con dấu của cậu, đó là để đề phòng gián điệp của nước Đức, nhưng mà trong thị trấn Cornwall nhỏ bé ấy, thẻ căn cước có vẻ là một thứ dư thừa bởi vì mọi người đều đã biết mặt nhau. Vậy mà Alex vẫn luôn luôn mang theo thẻ căn cước của cậu ấy, có cơ hội là sẽ khoe ra cho người ta xem, thể hiện mình đã là một đứa bé tròn mười tuổi, theo như trên giấy tờ thì cậu ấy còn lớn hơn tôi một tuổi trong khi tuổi thật của chúng tôi chỉ hơn kém nhau có hai tháng. Cậu ấy bắt đầu bàn luận về khả năng đi đầu quân vào tám năm sau, Martha không thích đề tài này, bà dạy cho chúng tôi biết chiến tranh khác với chuyện kể như thế nào, đó không phải là một cuộc phiêu lưu, chúng tôi tốt nhất nên cầu nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-bat-tan-cua-ngai-loiseau/2546932/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.