Buổi tập kết thúc khi trời đã ngả tối. Ai nấy đều thấm mệt nhưng vui vẻ. Trúc Quỳnh mang ra một rổ trái cây, bày ra giữa nhà mời mọi người.
- Các cậu ăn đi cho mát.
Mọi người tụ lại thành vòng tròn nhỏ, vừa ăn vừa trò chuyện. Tiêu Hà ngồi nơi bậc thềm, tay cầm điện thoại, chăm chú xem lại từng động tác.
Hữu Thiên bước đến, vô tư ngồi sát cạnh cô, tay cầm miếng mận đưa lên trước mặt cô.
- Thử xem có ngọt không? Tiêu Hà chẳng suy nghĩ nhiều, mắt vẫn dán vào màn hình nhưng đầu hơi nghiêng, c.ắ.n một miếng như thể hành động ấy quá quen thuộc.
- Ừm, ngọt đấy.
- Thấy chưa, biết chọn mà. – Cậu nhướn mày đắc ý, tiếp tục lấy thêm miếng khác.
Phương Ny khẽ huých tay Trúc Quỳnh, cả hai nhìn nhau cười rồi quay đi chỗ khác để khỏi bị “thồn đường”.
Riêng Thanh Ngọc, từ đầu buổi cô đã chẳng vui vẻ gì. Ánh mắt cô dán chặt vào khoảng cách giữa hai người, hay đúng hơn là không có chút khoảng cách. Cô siết chặt chai nước trong tay khiến nó móp lại.
Một lát sau, cô lặng lẽ đứng dậy.
- Mình về trước.
- Chưa ăn trái cây mà? – Trúc Quỳnh ngạc nhiên.
- Không khát. – Giọng cô lạnh tanh, rồi xoay người bước đi. Đôi mắt ánh lên tia ghen tức âm ỉ.
Sau lưng cô, tiếng cười nói vẫn tiếp tục, hòa với tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ chiếc loa đã sửa xong.
Buổi chiều hôm sau, Tiêu Hà bước vội vào trường, tiến thẳng đến phòng giáo viên. Vì lịch học hai khối khác nhau nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880497/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.