Cánh cửa bật mở. Một nữ bác sĩ bước ra, dáng vẻ mệt mỏi nhưng vẫn giữ sự điềm đạm. Quốc Hy lập tức đứng dậy, bước nhanh đến gần.
- Bác sĩ... học trò tôi, em ấy sao rồi ạ? - Cô bé đã ổn định hơn. – Bác sĩ tháo khẩu trang ra, nhẹ nhàng đáp. - Em ấy bị hạ canxi huyết do rối loạn lo âu kết hợp với tiền sử ám ảnh tâm lý, tình trạng khá nghiêm trọng. Nếu cứ tiếp tục chịu áp lực mà không được giải tỏa, rất dễ tái phát.
Quốc Hy khựng lại, tim như bị siết lại một nhịp. Anh không ngờ cô gái tưởng chừng mạnh mẽ, luôn cười nói trước mặt mọi người như cô lại mang trong mình tâm bệnh.
- Tôi đã kê thuốc tạm thời để hỗ trợ, nhưng đó chỉ là phần ngọn. Vấn đề gốc rễ nằm ở tâm lý. Em ấy cần được trò chuyện và thấu hiểu nhiều hơn.
Quốc Hy gật đầu cảm ơn, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa khó gọi tên. Anh quay lưng, đẩy nhẹ cánh cửa phòng bệnh.
Trong căn phòng tràn ngập ánh sáng trắng dìu dịu, thoảng mùi thuốc sát trùng. Tiêu Hà ngồi tựa vào thành giường, mái tóc rũ xuống che nửa khuôn mặt. Nghe tiếng động, cô quay đâu lại, rồi lập tức cúi xuống, tránh ánh mắt của Quốc Hy.
Quốc Hy bước đến gần, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường.
- Em thấy trong người sao rồi?
Tiêu Hà khẽ gật đầu, giọng như gió lướt qua.
- Em xin lỗi... đã làm phiền thầy...
- Không phải phiền. – Anh nhìn cô, giọng trầm ấm. – Là trách nhiệm. Hơn nữa, tôi cũng lo cho em.
Cô im lặng.
- Bác sĩ nói… em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880488/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.