- Này, dù cậu không muốn bị ba mình kiểm soát, cũng đâu cần chạy xuống tỉnh làm một giáo viên bình thường chứ? – Thiên Vũ nhướn mày, tặc lưỡi. - Khoản tiền lời từ việc đầu tư nhà hàng với tôi, đủ để cậu sống thong dong cả đời rồi còn gì.
- Tôi thích công việc này. Tôi cảm thấy vui với cuộc sống bình thường ấy. – Quốc Hy cười nhẹ, ánh mắt dịu lại.
Thiên Vũ thở dài, như bất lực.
- Tôi bó tay với cậu luôn đấy. Đừng nói mai mốt chán sống với người rồi thì lên núi tu tiên luôn đấy nhé? Quốc Hy bật cười, vỗ vai bạn.
- Yên tâm, tôi còn nặng nợ hồng trần lắm.
Cả hai cùng bật cười vui vẻ. Lúc ấy, trên sân khấu, một nữ nghệ sĩ violin bước ra cúi chào khán giả. Âm thanh violin du dương hòa cùng tiếng piano ngân vang, nhẹ lan tỏa khắp căn phòng. Từng cặp đôi lần lượt dìu nhau hòa vào buổi khiêu vũ.
Quốc Hy đưa mắt nhìn nữ nghệ sĩ thướt tha trong chiếc váy trắng, ánh sáng hắt lên khuôn mặt khiến anh bất giác nhớ đến cô học trò nhỏ vào ngày khai giảng. Khóe môi anh vô thức cong nhẹ.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (truyentop.net) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Thiên Vũ liếc sang, thấy bạn mình bỗng trầm ngâm, liền huơ tay trước mặt anh, hỏi.
- Gì vậy? Trúng tiếng sét ái tình à?
Quốc Hy liếc xéo, chưa kịp đáp thì một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880475/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.