Quốc Hy không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào bài làm của Tiêu Hà.
Thấy vậy, cô Thúy liền cất giọng nhẹ nhàng, say sưa đọc.
- Chút nắng vàng hanh hao buổi sớm. Gió mơn man hương tóc ai bay...
Tiêu Hà cứng đờ, trong lòng thầm gào thét ai đó hãy cứu cô khỏi cảnh này.
- Cô Thúy, em ấy đang làm Toán. – Quốc Hy nhẹ giọng nhắc nhở.
- Ôi trời, học Toán cũng cần có tâm hồn văn chương chứ thầy! – Cô Thúy phẩy tay.
Quốc Hy chậm rãi đặt bút xuống, mắt không rời khỏi trang giấy.
- Cô đọc cũng được, nhưng phiền cô đứng xa một chút, kẻo ảnh hưởng đến học sinh.
Câu nói ấy như một nhát d.a.o cứa vào lòng cô Thúy. Cô bặm môi, nhưng rồi nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng.
- Tôi hiểu rồi. – Sau đó quay sang Tiêu Hà. – Em lo mà học cho tốt, kẻo phí công sức của thầy. Biết chưa? Tiêu Hà thở dài, tiếp tục bài làm. Nhưng chưa đầy mười giây sau...
- Em viết cái gì vậy? – Quốc Hy nhíu mày.
Tiêu Hà lúc này mới tá hỏa. Trong vô thức, cô đã viết vào bài làm.
“Gió mơn man hương tóc ai bay...”
Đang không biết đào đâu ra cái lỗ để chui xuống thì tiếng trống vào lớp cũng vang lên. Cô nhanh chóng đứng bật dậy, cúi đầu lễ phép.
- Vào lớp rồi, em xin phép về lớp nha thầy.
Quốc Hy không nói gì, chỉ gật đầu một cái. Tiêu Hà liền phóng ra ngoài, cảm giác như vừa được lên thiên đường. Nhưng chưa được mấy giây thì cô chạm mặt Tú Nghi đang từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880421/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.