Ba người kia liếc mắt nhìn nhau, gấp gáp nghĩ lý do.
- À... Tiêu Hà... hình như là... lên phòng giám thị rồi! – Phương Ny nói liều.
Long đại ca nhíu mày, gật gù, rồi ngồi xuống bàn đầu.
- Không sao, anh ngồi đây chờ em ấy. Thầy không phiền chứ? Quốc Hy hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua chòm tóc Tiêu Hà đang lấp ló dưới gầm bàn. Anh khẽ mỉm cười, giọng thản nhiên.
- Lúc nãy em ấy bị đau bụng nên xin tôi xuống phòng y tế rồi, chắc không quay lại đâu.
Trúc Quỳnh lập tức gật đầu, phụ họa thêm.
- Phải đó, đau đến mức phải xin giám thị cho về luôn ấy chứ!
Tên lớp trưởng cũng hùa theo, cười hề hề.
- Đúng đó, chắc cậu ấy về mất rồi, anh có đợi cũng vô ích thôi.
Long đại nheo mắt nhìn ba người kia, rồi lại nhìn Quốc Hy. Thấy vị thầy giáo bộ dạng vô cùng dửng dưng, không giống nói dối chút nào, thì đành gật đầu, cười gượng.
- Vậy thôi... anh đi trước, hôm khác lại đến tìm em ấy.
Chờ đám người kia khuất hẳn, Tiêu Hà mới lồm cồm bò ra, nhìn Quốc Hy với ánh mắt biết ơn xen lẫn ngại ngùng.
Quốc Hy nhướn mày, nhàn nhạt hỏi.
- Em gây sự gì với cậu ta à?
Tiêu Hà xua tay lia lịa.
- Không có, em là nạn nhân mới đúng.
Quốc Hy bật cười, tiện tay gõ nhẹ trán cô.
- Lần sau đừng gây chuyện nữa. Tôi không làm lá chắn cho em mãi được đâu.
Tiêu Hà ôm trán, tròn mắt nhìn anh. Anh vừa cười với cô sao? Câu nói đó nghe như muốn từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880413/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.