Vì quãng đường về nhà xa, cô đánh liều dầm mưa chạy về. Khi rẽ con đường quen thuộc, một bóng xuất hiện mặt.
Dưới màn mưa trắng xóa, một trai khoác áo sơ mi trắng lặng yên như một bức tranh thủy mặc. Nước mưa làm mái tóc rũ xuống, để lộ đôi mắt trầm tĩnh như mặt nước mùa thu.
Không một lời, nhẹ nhàng đưa cây dù về phía cô. Khoảnh khắc đó, trái tim Tiêu Hà lỡ mất một nhịp.
Đến hôm , khi bước lớp học, cô mới là học sinh mới chuyển đến và xếp ngay bàn cô. Từ giây phút , tình cảm trong cô cứ lớn dần theo thời gian.
Đến năm lớp 10, dù mỗi một lớp, nhưng duyên phận vẫn kéo họ gần trong các hoạt động đoàn trường.
Nhật Khánh vẫn luôn như – điềm đạm, dịu dàng, đôi khi xa vời đến mức khiến dám chạm tới. Và Tiêu Hà chỉ âm thầm dõi theo bóng lưng , chờ đợi một ngày đầu , nhận tình cảm của cô.
Đưa hồ sơ xong, cả hai cùng trở xuống hội trường. Khi cả hai đang hành lang, Tiêu Hà bất giác vấp chân bậc thềm thấp. Cô loạng choạng, suýt ngã xuống nhưng Nhật Khánh kịp thời vươn tay đỡ lấy cô.
- Cậu chứ? – Giọng Nhật Khánh mang theo chút lo lắng.
Tiêu Hà thẳng dậy, lắc đầu, nhưng trái tim đập loạn trong lồng ngực. Khoảnh khắc , cô cảm nhận rõ ràng ấm từ đôi tay .
Từ xa, Tú Nghi bước trường để tìm ba – thầy hiệu trưởng. Vô tình, bắt gặp cảnh tượng . Một nụ nửa miệng hiện môi Tú Nghi, cô nhanh chóng đưa điện thoại lên, chụp khoảnh khắc đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880366/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.