Bầu trời đã tối ngòm không một vì sao sáng, đã là lúc không nên có một học sinh nào lảng vảng ở khu trường học. Vậy mà đến bây giờ Tần Nhã Dương mới chậm rãi đi xuống tầng.
Tần Nhã Dương quẹo vào nhà vệ sinh ở ngay góc cầu thang. Cô ấy mở ba lô và lấy ra thứ người ta không ngờ tới. Chính là một bộ đầm trắng đơn giản dài hơn đầu gối. Chắc không ai bình thường lại mang đầm bỏ vào ba lô đem đi học cả. Ngoại trừ Tần Nhã Dương.
Đây chính là thói quen của Tần Nhã Dương, cô ấy dường như không thể chịu nỗi nếu một ngày không mặc nó. Đến mức mà cô ấy sẵn sàng chuẩn bị một bộ để vào ba lô nguyên một ngày.
Tần Nhã Dương mặc lên chiếc đầm dài không tay, nó vừa thoáng mát vừa thoát ra vẻ trong trẻo nhưng thật sự không phù hợp với thời tiết lạnh thấu xương hiện nay cho lắm.
Mặc xong Tần Nhã Dương mới bắt đầu chầm chậm cất bước ra khỏi ngôi trường. Cô ấy đi được một đoạn sân liền hơi cau nhẹ đôi mày mỏng khi ở nơi xa xa kia một bóng dáng cao gầy của người đàn ông lọt vào tầm mắt cô ấy.
Tần Nhã Dương nhận ra người này là ai. Chẳng phải là người ban nãy đã cứa vào trái tim không lành lạnh mấy của cô ấy hay sao?
Người đàn ông nọ dường như đã nhận ra có người đang lại gần. Ông quay đầu lại nhìn về phía Tần Nhã Dương đang bước tới. Người này ấy vậy mà lại là thầy Trường. Thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-khong-co-nang/2884222/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.