Những ngày hôm sau, tôi và Long hoàn toàn không còn nói chuyện hay dính líu gì đến nhau nữa. Điều khác biệt duy nhất ở Long đó là cậu ấy ngồi nghe giảng chứ không ngủ gật trong lớp nữa. Cái này các bạn và giáo viên cũng đều bất ngờ nhưng ai cũng vui vì cậu ấy đã thay đổi tích cực hơn.
Thật ra thì Lê Viết Hoàng Long không phải là một thằng học dốt mà cậu ta chỉ lười thôi. Toán và lý mặc dù ngủ trong giờ liên tục nhưng điểm thi bao giờ cũng trên trung bình. Còn tiếng anh thì giường như được thiên phú đến mức điểm cao chót vót mặc dù bình thường chẳng thấy cậu ta lôi sách vở ra học bao giờ.
Tôi thì khác, tôi đi lên từ một đứa có học lực trung bình với những lời xỉa xói chê cười. Các cô cấp hai năm ấy chẳng bao giờ ghi nhận sự nỗ lực của tôi. Đến khi tôi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm với điểm số có thể coi là hài lòng thì lôi tôi ra để kể câu chuyện nữ sinh vươn lên nhờ thực lực như thế nào cho các em cố gắng. Nói như rót mật vào tai người khác còn với tôi thì nó thật mỉa mai làm sao.
Suốt ba năm cấp ba, tôi vẫn luôn cố gắng không ngừng nhỉ. Nhanh thôi, vào tháng nữa là rời khỏi nơi này rồi. Nhưng cái trò bắt nạt vẫn chưa kết thúc.
Tan học, nhà xe đã không còn bóng người nhưng tôi vẫn phải chạy đi tìm xe của mình. Lúc thì bãi rác, lúc thì trong nhà kho, lúc thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-cua-toi/2955346/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.