Một buổi sáng mùa đông thứ Bảy, Nhậm Từ Dĩnh vẫn còn cuộn mình trong chăn, ngủ nướng.
Bỗng tiếng chuông điện thoại di động cũ của bà nội vang lên chói tai. Cô nằm im, chờ bà ra nghe, nhưng chờ mãi vẫn không thấy động tĩnh.
Nhậm Từ Dĩnh thò đầu ra khỏi chăn, gọi mấy tiếng, song bà vẫn không đáp.
Bất đắc dĩ, cô rụt rè chui ra khỏi ổ ấm, chạy vội ra phòng khách, điện thoại đang nằm trên bàn.
Cô vội vàng chộp lấy máy, rồi lại chạy nhanh về phòng, chui lại vào chăn, tận hưởng hơi ấm quen thuộc.
Lúc này, cô mới nhìn xuống màn hình, tên người gọi hiện lên là dì Ba.
“Alô?” Giọng cô vẫn còn khàn khàn, ngái ngủ.
“Từ Dĩnh!” – giọng của dì Ba vang lên hấp tấp, run rẩy “Ba con gặp t.a.i n.ạ.n rồi! Sáng nay, trên đường đi công trường, ông ấy bị một chiếc xe tải nhỏ chở hàng tông trúng! Con đừng nói gì với bà nội, bây giờ lập tức đón xe buýt tuyến 5, xuống ở trạm Bệnh viện Nhân Dân số Một, cô đợi con ở cổng bệnh viện!”
Nói dứt câu, dì Ba cúp máy ngay.
Nhậm Từ Dĩnh trân trân nhìn màn hình đã tối, não cô trống rỗng, như thể vừa bị ai rút sạch hết suy nghĩ.
Nhưng cơ thể lại phản ứng trước cả ý thức. Cô bắt đầu cứng ngắc mặc quần áo, động tác máy móc như người mộng du.
Cô liếc đồng hồ, bà nội giờ chắc đã ra chợ mua rau.
Cô vơ vội ít tiền lẻ, bước lên tuyến xe buýt số 5.
Trên xe mở máy sưởi, hơi thở của hành khách đọng lại trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-bat-tan/4797961/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.