Đối diện với câu chất vấn của Tề Thành, Lâu Hoài không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ đưa chiếc giày vải cho Nhậm Từ Dĩnh, rồi xoay người rời đi.
Nhậm Từ Dĩnh vừa mang giày vừa bực bội với chính mình, cô lại quên cảm ơn cậu rồi. Không biết cậu có nghĩ cô là người vô lễ không nhỉ? Khi trở lại lớp học, phía sau cô là Tề Thành, người vừa bị cô dạy cho một bài học nên đang ỉu xìu như mất hết sinh khí. Đừng nhìn Tề Thành cao lớn thế, thật ra chỉ là “hổ giấy” thôi; từ nhỏ Nhậm Từ Dĩnh đã tay chân lanh lẹ, đối phó với cậu ta dễ như trở bàn tay.
Thái Kỳ Kỳ thấy Nhậm Từ Dĩnh đi tới, giọng có chút trách móc:
“Cậu xem đó, mải đ.á.n.h Tề Thành, bỏ tớ lại luôn, tớ tìm không ra cậu nên đành quay về trước.”
Nhậm Từ Dĩnh vừa thay dép vừa làu bàu:
“Tại sân trường lớn quá... không đúng! Tại Tề Thành hết!”
Nói đến cái tên đó là cô lại nghiến răng ken két. Cái gã này, mỗi lần gây chuyện đều có thể phá vỡ mọi giới hạn nhận thức của người khác.
Tề Thành ngồi về chỗ, kéo ống tay áo lên. Trên cẳng tay cậu ta hiện rõ mấy vết đỏ do Nhậm Từ Dĩnh túm mạnh, thậm chí có chỗ còn trầy da. Cậu ta đang nghiến răng chịu đau thì bỗng bắt gặp ánh mắt của Nhậm Từ Dĩnh và Thái Kỳ Kỳ đang nhìn về phía mình. Sát khí trong mắt Nhậm Từ Dĩnh vẫn chưa tan hết, khiến cậu sợ đến co người lại.
Thái Kỳ Kỳ thấy cảnh đó thì bật cười khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-bat-tan/4797950/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.