Dưới sự kiên quyết của Nhậm Từ Dĩnh, cuối cùng ba cô vẫn mua cho cô đôi giày bông size 36 ấy.
Vừa về đến nhà, Nhậm Từ Dĩnh đã vội vàng mang thử. Quả nhiên, đôi giày to hơn rất nhiều, cô phải bước từng bước thật nhỏ thì giày mới không tuột ra. Thế nhưng, chút bất tiện nhỏ ấy chẳng là gì so với niềm vui sướng khi được mang đôi giày bông mới mà cô đã mong đợi từ lâu.
Hôm sau, Nhậm Từ Dĩnh đeo cặp sách, cẩn thận bước từng bước nhỏ vào cổng trường. Cảnh tượng đó vừa hay bị Tề Thành, người đi phía sau bắt gặp. Cậu ta không nhịn được mà bật cười:
“Này, Nhậm Từ Dĩnh, sao hôm nay không đi kiểu ‘phong cách dân dã’ nữa, mà đổi sang ‘phong cách tiểu thư’ rồi à?”
Tâm trạng đang tốt vì được mang giày mới, Nhậm Từ Dĩnh chỉ liếc cậu ta một cái rồi lười đáp, quay người đi thẳng vào lớp.
Nhưng Tề Thành nào chịu buông tha. Cậu ta không những không ngậm miệng, mà còn nhanh chân đuổi theo, vừa đi vừa chọc:
“Nhậm Từ Dĩnh, chân cậu bị thương à, hay mắc bệnh gì thế? Sao phải đi kiểu đó?”
“Khụ khụ, cậu đi kiểu này lạ thật đấy, chẳng giống cậu chút nào.”
“Ê, Nhậm Từ Dĩnh, hôm nay cậu lạ lắm nha, cực kỳ lạ luôn ấy!”
Giữa tiếng trêu chọc dai dẳng như ruồi vo ve bên tai, Nhậm Từ Dĩnh bực bội bịt chặt tai, cố gắng phớt lờ hết mọi tiếng ồn. Mãi cho đến khi vào lớp, thấy Tề Thành bận rộn chép bài tập, cô mới được yên thân.
Nhậm Từ Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-bat-tan/4797949/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.