Hôm sau, khi nhìn thấy Lâu Hoài, Nhậm từ Dĩnh vội vàng hỏi: “Hôn Thiệu có ngon không?”
Lâu Hoài gật đầu liên tục
“Cái đó chưa phải ngon nhất đâu. Que cay tớ thích nhất là Phi Vương, chính là loại hôm qua tớ đưa cậu mà cậu không lấy đó. Sau này tớ có thể mang cho cậu ăn chung”
Nhậm Từ Dĩnh nói xong, trong mắt Lâu Hoài lập tức ánh lên vẻ mong đợi.
Cô không nhịn được mà dội gáo nước lạnh vào mặt cậu: “Nhưng cậu phải đợi đến tuần sau, bố tớ chỉ cho tiền tiêu vặt một tuần một lần thôi à!”
“Cái đó đắt không? Bao nhiêu tiền một gói” Lâu Hoài gặng hỏi.
“Năm hào một túi”
“Được, vậy để tớ xin tiền mẹ, rồi chúng ta cùng nhau ăn!”
Nghe những lời này, hình ảnh Lâu Hoài trong mắt Nhậm Từ Dĩnh càng thêm cao lớn, uy nghiêm nhưu lấp lánh ánh vàng.
Đến khi Lâu Hoài nhìn bóng lưng mẹ, cậu đột nhiên thấy chùn bước,
Mẹ cậu đã nhiều lần nhắc nhở cậu không được ăn đồ ăng đườg phố, nhất là que cay bán ở các quán nhỏ. Nếu cậu nói muốn mua que cay, mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý
Lâu Hoài suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu lấy hết can đảm nói với mẹ: “Mẹ ơi, con muốn xin 5 hào ạ”
“Con cần tiền làm gì?” Mẹ Lâu Hoài quay lại hỏi
“ Con muốn... mua một cục tẩy ạ” Giọng Lâu Hoài hơi yếu ớt
“Tẩy? Tối mẹ dẫn con đi cửa hàng văn phòng phẩm mua nhé”
“Không, con muốn tự mua ạ” Lâu Hoài khăng khăng.
Mẹ Lâu cau mày, trực giác của người lớn mách bảo bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-bat-tan/4797945/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.