Mùa thu năm sáu tuổi, Nhậm Từ Dĩnh vào tiểu học. Bạn cùng bàn của cô là một cậu bé tên Lâu Hoài.
Lâu Hoài lấy hết can đảm chào Nhậm Từ Dĩnh. Khi nụ cười trên môi cậu sắp tắt, Nhậm Từ Dĩnh cuối cùng cũng rời mắt khỏi cuốn truyện cổ tích trên tay. Lúc này, mắt Nhậm Từ Dĩnh sáng lên, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp.
Sự thay đổi quá lớn khiến Lâu Hoài vừa mừng vừa bối rối. Ngay khi cậu còn đang chìm đắm trong niềm vui vì sắp có bạn mới, Nhậm Từ Dĩnh giơ tay trái, đo lên đỉnh đầu của Lâu Hoài rồi nói:
“ Cậu thấp hơn tớ nửa cái đầu, cuối cùng cũng gặp được người thấp hơn mình rồi !”
Khuôn mặt đang tươi cười của Lâu Hoài lập tức biến thành như sắp khóc...
Mẹ Lâu đã tính trước giờ tan học, đứng đợi sẵn ở cổng trường. Chuông tan học vừa reo, bà liền rướn cổ nhìn vào bên trong. Cuối cùng, một bóng dáng nhỏ ngắn đeo cặp sách xuất hiện trong tầm mắt.
Lâu Hoài đi theo sau cô giáo cầm bảng lớp 1 (3).
“Tiểu Hoài!” Nghe thấy tiếng mẹ, Lâu Hoài liền vẫy tay chào cô giáo rồi đi về phía mẹ Lâu.
Cậu bước đi rất chậm, lưng thẳng.
Mẹ Lâu càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Bà cụp mắt xuống là nhận ra Lâu Hoài đang đi nhón chân! Đáp lại câu hỏi của mẹ Lâu, Lâu Hoài cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón chân mình. Mẹ Lâu không thấy biểu cảm trên mặt cậu, chỉ nghe thấy cậu nói: “Con muốn cao lên”
"Muốn cao lên là tốt, nhưng cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-bat-tan/4797944/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.