Khả Phong cùng mẹ con Khiết Tâm đến bệnh viện, đôi chân cô lúc bấy giờ đã đi lại được nhiều hơn đôi chút. Nhưng vẫn phải hạn chế hết mức có thể, cứ di chuyển quá lâu thì lại đau nhức tê buốt.
Cô nhất quyết từ chối ngồi xe lăn mặc cho Khả Phong bắt ép. Anh hết cách, tính ương bướng cứng đầu này của cô thật sự đến anh cũng không tài nào qua được. Đành phải chiều ý, nâng đỡ lấy cô chầm chậm mà đi từng bước.
Vừa vào đến phòng bệnh, đã kịp thấy Lôi Mẫn đang ngồi trên ghế sofa, thấy Khiết Tâm đến, bên cạnh lại còn có sự xuất hiện của tên nam nhân ngang ngược, liền làm sắc mặt cậu thay đổi.
Ngoe ngoắt lườm lấy Khả Phong, rồi quay sang nói với Khiết Tâm.
- Chờ cô cả buổi sáng, chân cẳng lại bị nữa rồi à?
Khiết Tâm cười trừ cho qua chuyện, nếu không một khi để cho Khả Phong lên tiếng, chắc chắn câu trả lời của anh sẽ chỉ là do dang chân quá rộng", hay do "giữ một tư thế quá lâu". Để đến lúc đó, muốn độn thổ hay tự chôn mình cũng chẳng kịp.
- Xin lỗi, bây giờ anh đến cửa hàng đi. Ở đây có tôi được rồi!
- Tôi nghĩ, từ nay trở đi có lẽ cả tôi và cô đều không nhất thiết phải túc trực ở đây nữa!
Câu nói xen ngang của Lôi Mẫn thoáng làm cả cô và Khả Phong ngạc nhiên tròn mắt.
Khiết Tâm nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc, lúc này bên ngoài cửa phòng, có một người đàn ông trung niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-duoc-tieu-dao-the/3271910/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.