-Cậu sao rồi! Có thấy khó chịu ở đâu không?
Triệu Bân ngồi bên cạnh Khiết Tâm, tay không ngừng xoa xoa vào bả vai của cô.
-Ừm!
Khiết Tâm chỉ đáp gọn rồi gật đầu nhoẻn cười.
Ai cũng tự biết, cô thật sự không ổn chút nào. Từ lúc tỉnh dậy ở bệnh viện, khí sắc trên mặt cô như tệ đi nhiều.
Cả ánh mắt dường như cũng trở nên vô hồn, cứ ngồi bần thần dáng vẻ suy tư không ngừng.
Khiết Tâm đưa mắt nhìn Triệu Bân, cố gắng cười thật tươi, nhưng sự mệt mỏi vẫn hiện rõ trong ánh mắt, hoàn toàn không thể giấu giếm.
-Tớ ổn mà! Có Khả Phong ở đây....đừng lo! Hôm nay cậu mệt rồi, về nhà nghỉ đi. Ba cậu đang đợi đấy!
Bàn tay mảnh khảnh của Khiết Tâm vỗ lên lưng Triệu Bân hai cái.
Khả Phong đứng cạnh bên, tâm tư nặng như bị một tảng đá đè xuống.
Anh thở dài, nói với Triệu Bân.
-Em về đi! Ở đây có tôi lo cho Khiết Tâm! Ổn thôi.
Khả Phong ngưng lại, rồi quay sang nhìn lấy Cung Phi, hắn đang đứng gần cửa phòng.
-Phi...nhờ cậu đưa Triệu Bân về giúp tôi!
Cung Phi lại không khỏi cảm thấy khó xử, vừa rồi hắn và cô ấy đã trải qua một trận tâm lệ thần sầu.
Bây giờ, phải đối mặt với cô ấy ra sao đây?
-Ừm!
Hắn lạnh lẽo đáp lại một tiếng, đôi mắt sắc lãnh nhưng nhuốm đầy ưu tư thoáng nhìn Triệu Bân rồi lẳng lặng đi khỏi.
-Vậy....tớ đi. Có gì gọi sau!
Triệu Bân đứng dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-duoc-tieu-dao-the/3271878/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.