Khả Phong bước ra khỏi phòng họp, đầu óc anh từ sáng đến giờ chẳng thể nào tập trung được vào việc gì.
Hai từ Khiết Tâm cứ văng vẳng vang lên trong đầu anh, khiến đại não chỉ toàn ong ong khó chịu.
Đêm hôm qua, anh thức trắng chẳng thể chợp mắt.
-Khả Phong! Em có một việc muốn hỏi anh. Trả lời thật cho em biết....không được nói dối?
Khiết Tâm đang nằm gọn trong vòng tay anh, đột nhiên bật dậy hỏi, nét mặt nghiêm túc khiến anh rùng mình. Một nỗi sợ không tên ám ảnh đang dâng lên trong lòng.
Khả Phong nhìn cô, khẽ gật đầu chớp mắt một cái.
Khiết Tâm ngồi ngay ngắn hơn.
-Anh có gì giấu em không đó?
Cô nhíu mày nhìn anh, cử điệu đầy dò xét.
Khả Phong thoạt đầu như bị một tiếng sầm rền nổ chát bên tai, nhưng lại cố gắng ra vẻ điềm tĩnh nhất có thể. Anh nhếch nhẹ khoé môi, lắc đầu.
-Thật?
Khiết Tâm nghiêng người, đôi đồng tử đen láy, sáng như tinh tú không đọng lấy một hạt cát nhìn thẳng vào anh.
Yết hầu trượt dài, Khả Phong bàn tay trong chăn bông siết chặt đến hằn lên từng đường gân guốc.
-Thật! Thật hơn cả vàng nữa!
Khả Phong cười khì thật nhẹ, anh bất giác nắm lấy tay Khiết Tâm, kéo ngã cô ôm chặt vào lòng.
Nỗi sợ khủng khiếp đó thật sự đang bức tâm can anh rạn nứt từng chút một.
Anh lẽ nào laii sắp mất cô một lần nữa? Cảm giác bi thương thống khổ này tại sao tìm đến nhanh như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-duoc-tieu-dao-the/3271877/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.