Editor: PNam Tiểu Thư
Đinh Thuần bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, cô lấy điện thoại ra xem thì phát hiện mình đã tỉnh ngủ được một chút rồi, hiện giờ là rạng sáng một giờ rưỡi, mà trong nhà lại có âm thanh giống như bị trộm.
Lúc này cô bắt đầu dâng lên tâm tư lo lắng, chính mình ra ngoài bắt trộm, hay là vẫn chờ trộm tự vào đây chui đầu vào lưới.
Nghĩ tới nghĩ lui... Vẫn là nên đợi trộm vào đi?
Nhưng mà vì sao tên trộm lại vào nhà cô để khóc thế nhỉ, tiếng nức nở kia... đủ đè nén đủ thâm trầm u uất.
Ngoại trừ Tương học bá ra, Đinh Thuần không thể nghĩ đến người thứ hai nào cả... Khóc sao? Chẳng lẽ đây là về nhà bị ba đánh cho nên thương tâm đến đây mà khóc?
Chà, người đó một cước đá ông chú xuống lầu, hiện giờ lại như vậy, quả nhiên là ngưu bức mà.
“Ai...” Đinh Thuần thở dài, cuối cùng vẫn đứng lên bước ra ngoài an ủi người ta.
Bước ngoặt lịch sử chính là tại đây, thời gian rất lâu về sau cô đã từng nghĩ, nếu lúc đó Tương Đông Sinh không thoải mái như thế này, biết có người thức giấc sẽ nhanh chóng mặc quần dài vào, thì có phải đầu cô sẽ không nóng lên hay không.
Bóng dáng quen thuộc gầy gò ngồi ở ban công, trên người là áo học sinh tay ngắn anh hay mặc, ngồi trên ghế cao ủ rũ, mà hai đùi anh lại trống trơ trống hoắc, nước da ngọc thạch sáng lên trong mắt Đinh Thuần, nhìn qua có thể thấy là anh chỉ mặc quần lót.
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-duoc-nam-bao-mau/1283012/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.