Du thấy mọi người cũng về hết thì bản thân đi vào xem cô ra sao. Thấy cô đang ngồi ở giường thì cũng đi ra ngồi cạnh cô. Hai người nhìn nhau mà không ai nói câu gì cả. Khiến không khí trở nên phức tạp và yên tĩnh hơn rất nhiều.
Anh thấy vậy thì cũng lên tiếng:
“Muộn rồi em nghỉ ngơi đi. Em mới tỉnh dậy mà cái đám ồn ào đó cứ sồn sồn lên thôi à. Cần phải nghỉ ngơi điều độ thì mới nhanh khỏi được. À mà ba mẹ em gọi là anh chăm sóc em đấy. Chứ ba mẹ em đang ở Hàn Quốc không về được đâu”.
Anh nói xong nhưng cô vẫn không nói điều gì cả. Điều này càng làm lòng anh trở nên rối bời hơn trước. Cô chỉ nhìn Du chằm chằm mà không nói bất cứ câu gì cả.
Có lẽ vì tính nhiều chuyện ăn vào máu mà không chịu được nữa nên cô cũng bắt đầu lên tiếng:
“Em biết rồi mà với cả cũng đâu phải mọi chuyện em đều quên hết đâu. Bao giờ em được xuất viện vậy?”.
Cô lại dán đôi mắt trong veo chứa đầy sự ngây ngô nhìn anh. Du cũng không nhanh không chậm mà nói:
“Anh cũng không thấy bác sĩ nói gì cả. Còn chưa ra ngoài kia đóng tiền viện phí nữa cơ. Xíu anh đi đóng rồi anh hỏi luôn bác sĩ xem sao. Với cả cũng nên nghỉ ngơi ở đây đến khi nào khỏi hẳn rồi về cũng được mà”.
Cô cũng gật gật cái đầu nhỏ của mình rồi nằm xuống dưới giường mà nhắm mắt lại. Hai người chắc bí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-dong-nay-co-anh/3495518/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.