Hà Tiêu hơi giật mình, ra sức rút tay ra, quay đầu chuyển sang chổ khác.
Trình Miễn nhìn bàn tay trống trơn, hơi chán nản.
Trong lúc nhất thời, cả toa xe cũng yên tĩnh khác thường.
Dưới tình huống này đoàn xe đoàn xe chậm rãi yên tĩnh chạy qua một trạm nhỏ, không có ngừng lại, mơ hồ chỉ có thể thấy được một binh sĩ mặc áo khoác đang chào kiểu quân đội với đoàn xe này. Chỉ có đèn đường chiếu trên người anh ta bị tuyết trắng mịt mờ trên đất làm sáng trưng khác thường.
Nhìn bóng dáng kia Hà Tiêu cảm giác giống như có người đâm vào trái tim cô một cái, thắt lại đau nhói.
"Trình Miễn." Cô bỗng cất lời, giọng nói rất khẽ, "Khi còn bé anh phạm sai lầm, sau khi bác Trình phạt anh đứng kiểu nhà binh thì cuối cùng nói với anh câu gì?"
Trình Miễn ngơ ngác, chợt ngẩng đầu lên. Ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hà Tiêu, cô mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng quay đầu đi.
Để xem kết quả sau này thế nào...
Cô nói với anh để xem kết quả sau này thế nào?
Trình Miễn ra sức nắm chặt hai tay đặt trên đầu gối, kiềm nén lại kiềm nén, vẫn đứng dậy rời khỏi chỗ.
Hà Tiêu đang khó hiểu thì cách đó không xa vang lên tiếng nện vào cửa trong phòng vệ sinh, kiềm nén rồi lại tràn đầy kích động. Gương mặt Hà Tiêu hơi nóng lên.
Bỗng lại nghe thấy một tiếng đùng vang lên, Hà Tiêu vội vàng ló đầu nhìn xem, phát hiện Trình Miễn đang đứng quay lưng về phía cô, vừa xoa trán vừa nhìn chằm chằm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-dong-dai/1222891/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.