Xế chiều vừa vào giờ làm việc, Hà Tiêu lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện xin nghỉ phép.
Lão Trương chủ nhiệm đương nhiên không chịu phê cho cô nghỉ phép, không dám trừ bừa vào tiền lương nên mượn cớ khảo sát cuối năm để dọa cô. Hà Tiêu không biết làm sao, đành phải tìm trưởng phòng Lưu giúp đỡ. Trường phòng Lưu là cháu của lão Trương, cho dù là ghét Hà Tiêu thế nào cũng phải nể mặt của anh ta. Cho nên Hà Tiêu thuận lợi được nghỉ phép một tuần.
Rời khỏi cửa văn phòng của lão Trương, sau khi Hà Tiêu gọi điện thoại cho Chử Điềm thì nhanh chóng về nhà. Vào cửa nhà lão Hà mới vừa cúp điện thoại nhìn cô cười cười: “Xin nghỉ phép rồi à, ba cũng đã giúp con liên lạc được vé rồi, sáng sớm mai đi ngay.”
Hà Tiêu hơi kinh ngạc: “Nhanh vậy sao? Bây giờ không phải là sắp đến tết rồi mà vẫn còn vé hay sao?”
“Ba tự có cách.” Lão Hà vỗ vỗ bả vai cô để cô yên tâm, “Mẹ con đang giúp con thu dọn hành lý, nhìn xem có bỏ sót thứ gì không.”
Hà Tiêu vào phòng ngủ, quả nhiên thấy bà Điền đang buồn bực ngồi trước giường thu dọn hành lý giúp cô. Nhìn bà, Hà Tiêu khẽ mỉm cười. Cô cũng biết mẹ không muốn cô ngồi xe lửa đường dài về quê trong ngày bão tuyết thế này, rất khổ cực. Kể từ sau khi tùy quân, mẹ cô có thể không về quê là sẽ không về, bởi vì bà không có bao nhiêu tình cảm đối với cái nhà kia.
Hà Tiêu cũng như vậy. Có điều trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-dong-dai/1222890/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.