Vương Kiến Hạo chạy xe đến công trình SSS, giờ cũng đã xế chiều, Đường Tử Hân cũng vừa tan làm. Cô thấy xe anh chạy đến liền ngồi vào. Xe chạy đi, trên đường về anh đưa cho cô một bao thiệp mời hôn lễ.
Cô cầm lấy mở thiệp ra, tấm thiệp màu đỏ như muốn thiêu cháy tay cô. Ảnh cưới của Hàm Tuệ và Dương Trạch lọt vào mắt cô đầu tiên. Dương Trạch mặc một bộ vest đen lịch lãm, cổ thắt nơ chỉn chu, thần sắc nghiêm nghị thường ngày đã không còn mà thay vào đó là một vẻ mặt niềm nở hạnh phúc. Hàm Tuệ mặc một bộ sườn xám cách tân màu trắng kiều diễm, những bông hoa mẫu đơn màu đỏ chói mắt nở ra giữa ngực cô ta sau đó chạy dài qua tận bả vai. Mái tóc dài được búi lên một cách nữ tính, thanh tao. Hàm Tuệ tựa như một đóa hoa nở rộ trong lòng người đàn ông của mình.
Cô thật ghen tị.
Vương Kiến Hạo đang lái xe thấy cô im lặng cũng không khỏi nhìn sang. Anh thoáng thấy sự thâm trầm vây lấy đôi mắt cô, anh khẽ lên tiếng:“Em phải đi, không có quyền cự tuyệt.”
“Cho em cự tuyệt em cũng không dám.”
Vương Kiến Hạo gật đầu, nói:“Tốt.”
Xe chạy về Trấn Thủy, Đường Tử Hân mệt mỏi rã rời vào phòng tắm, lúc trở ra thì nhận được cuộc gọi của Dương Trạch. Cô nhìn chung quanh, Vương Kiến Hạo đang ở thư phòng, cô đi ra ban công, nhận máy.
“Alo.”
“Tử Hân.” Bên kia phát ra một tiếng gọi nhẹ nhàng mà quen thuộc.
“Anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-cuoi-mua/2630158/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.